Y vừa nói vừa đưa tay lấy chiếc gối mềm, đặt phía sau lưng để tựa. Thắt lưng y vốn không khỏe, chỉ cần tiết trời se lạnh một chút là lại nhức mỏi, ngồi lâu cũng không dễ chịu gì.

Khi nãy Giang Linh Du tuy cười cười đáp lời Đường Húc Dao, nhưng lúc trở về phủ, trong lòng vẫn còn vương chút hờn dỗi. Y ngồi được một lúc thì gọi Giang Ngọc tới:
“Trong bụng ta đau âm ỉ, giúp ta thay y phục đi.”

“Chủ tử, chi bằng trước hết đắp chăn nghỉ ngơi một lát.”

Giang Ngọc – người từng vì y mà cạo đầu phát nguyện – cúi đầu cung kính:
“Đợi nô tì giúp ngài thay y phục xong sẽ lập tức đi sắc thuốc.”

Giang Linh Du nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng, chẳng khác gì những lần trước, cố chấp lắc đầu:
“Ta không muốn uống.”

“Chủ tử, thế không được đâu,” Giang Ngọc dịu giọng khuyên,
“Bệnh cũ của ngài cứ tái đi tái lại, nếu không uống thuốc đúng kỳ thì bụng sẽ lại đau, lại thổ huyết, đến lúc ấy phải tiêm thuốc, khổ thân lắm.”

“Ta biết chứ.” – Linh Du trừng đôi mắt đào hoa, cất giọng nói:
“Trong phủ phụ thân ta, ai nấy nói chuyện với ta đều giống như ngươi bây giờ, lời lẽ một khuôn đúc ra cả.”

“Nhưng đây là vì lo cho ngài, đâu phải rập khuôn hay sáo rỗng gì.”
Giang Ngọc vừa nói, vừa gấp y phục, lót một tấm khăn lụa sạch trong tay, đỡ vị chủ tử mặc áo ngủ trắng lên giường nghỉ ngơi, “Bọn tôi tớ đều là thật tâm quan tâm ngài, mới dám nhắc lời như thế.”

Cùng lúc ấy, tại phủ bên kia, Đường Húc Dao đang cho con chó đen lớn – được nuôi dưỡng cẩn thận, cổ đeo vòng mạ vàng – rong chơi trong sân. Con vật tuy dáng vẻ dữ dằn, nhưng khi đứng trước mặt y thì lại ngoan ngoãn như mèo con.

Đường Húc Dao chán đến mức nằm ngửa trên ghế bập bênh, chẳng biết làm gì cho qua thời gian. Mùa thu thế này hắn thích nhất – không nóng cũng chẳng lạnh. Nhưng đang lim dim thì bất chợt ngửi thấy một mùi thuốc sắc nồng đậm xộc đến.

“Trong phủ ai lại sắc thuốc nặng mùi như vậy ?”

Mùi đắng cay khiến Đường Húc Dao nhăn mày, lẩm bẩm:
“Mùi hăng thế này, ta hít vào cũng thấy đầu óc quay cuồng.”

“Chủ tử, hẳn là Giang phủ,” Đường Lễ đoán, “Thượng Thư đại nhân thân thể yếu đuối, mỗi năm đều phải uống thuốc, nghỉ ngơi.”

“Dược vị cũng quá đắng, thứ này có thể uống được sao.”

Đường Húc Dao nghe vậy, trong lòng bất giác dâng lên một chút thương hại dành cho Giang Linh Du, thuận miệng hỏi: “Ngươi có biết y mắc bệnh gì không?”

Đường Lễ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nghe nói là bụng tật, mỗi lần y đau bụng, dạ dày lại nhức nhối đến mức không thể chịu nổi, phải nằm nghỉ mấy ngày mới đỡ.”

Đường Húc Dao thoáng mềm lòng: “Không trách được y gầy như vậy, eo còn không bằng cái nồi thuốc.”

Mềm lòng thì mềm lòng, nhưng dù sao cũng không thân thiết gì, Đường Húc Dao không muốn để chuyện này ảnh hưởng quá nhiều đến mình.

Sáng sớm hôm sau, Giang Linh Du thay quan phục, ngồi kiệu tiến về Tử Cấm Thành diện thánh. Một đêm không ngủ ngon khiến y thấy đau nhức ở eo và lưng.

Giang Linh Du xuống kiệu, một tay đỡ eo, bước đi chậm rãi về hướng Ngọ Môn thì gặp phải Đường Húc Dao. Hai người đứng gần nhau trong gang tấc, Giang Linh Du lười biếng không muốn nói chuyện, mắt trợn trắng, định giả vờ như không nhìn thấy hắn, không ngờ lại bị Đường Húc Dao chặn lại.

“Giang Linh Du,” Đường Húc Dao không tin vào mắt mình, tiến lên một bước ngăn hắn lại, “Hôm qua mới gặp, hôm nay thượng triều sao ngươi lại không chào hỏi ta?”

Giang Linh Du đỡ eo, bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi và ta đâu phải thân thiết gì, sao phải trước tiên chào hỏi ngươi?”

Đường Húc Dao không đáp lại, mắt liếc nhìn eo hắn, nhíu mày hỏi: “Eo của ngươi lại không khỏe sao?”

“Lại?”

Giang Linh Du mở to đôi mắt, giọng lạnh lùng: “Cái gì gọi là ‘lại’? Ta và ngươi rất thân nhau sao?”

Giang Linh Du khiến Đường Húc Dao nghẹn họng, không thể nói thêm gì, hắn chỉ gật đầu muốn rời đi.

“Ngươi đứng lại.”

Giang Linh Du nhìn hắn, khóe môi nhếch lên: “Là phụ thân ta có thù oán với ngươi, hay là ta với ngươi có thù oán? Triều đình quan viên nhiều như vậy, ngươi cố tình tìm ta gay sự sao?”

Đường Húc Dao không chút do dự đáp: “Ai với ta cũng không có thù hận, chỉ là có chút nghi ngờ về ngươi thôi.”

Đường Húc Dao, là một người quang minh chính đại, không muốn nói những chuyện mờ ám, trong mắt có chút khinh thường: “Trẻ con, tuổi còn trẻ mà đã làm Hình Bộ thượng thư, có thể thấy được bối cảnh hùng hậu, nhưng ta không tin ngươi có năng lực thật sự.”

Giang Linh Du nghe vậy bật cười khẩy: “Được được ta là trẻ con.”

Giang Linh Du quay người định đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất mãn. Từ lúc gặp Đường Húc Dao, y đã luôn cảm thấy hắn có thái độ vô lễ, rõ ràng là coi thường mình.

Đường Húc Dao thấy y cười mà không ngừng, lập tức ngẩn ra, không biết làm sao: “Làm sao vậy?”

Giang Linh Du thong dong vung tay: “Không có gì, ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng sau này đừng quấn lấy ta nữa được không? Thực sự rất phiền.”

Đường Húc Dao thấy y có vẻ không để bụng, đột nhiên ý thức được mình vừa nói lời lỗ mãng. Hắn nhận ra mình đã hành xử hơi vô lễ, đứng lặng người một lúc, nhưng Giang Linh Du đã quay lưng đi, hướng Ngọ Môn mà bước.

“Hừ,” Đường Húc Dao nhìn theo bóng lưng của Giang Linh Du, bật cười khẽ, “Người này có chút thú vị.”

Giang Linh Du tuy miệng nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng lại không quá để ý đến Đường Húc Dao. Tuy lời y có vẻ khó nghe, nhưng thực sự chẳng có phiền toái gì.

Khi Giang Linh Du tiếp tục bước đi, y nhìn thấy một nam tử có đôi mày rậm, môi đỏ, vẻ ngoài anh tuấn, đang đứng gần Ngọ Môn. Chưa kịp nói gì, người kia đã lên tiếng trước: “Ngài là Hình Bộ thượng thư mới nhận chức Giang đại nhân phải không?”

Hết chương 2

Góc giải thích : ( Ai không thích có thể bỏ qua nha)

+ "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến" là một câu thành ngữ trong văn hóa Trung Quốc, dùng để chỉ việc khi nhắc đến một người nào đó, thì người ấy liền xuất hiện hoặc xuất hiện ngay sau khi được nhắc đến. Câu này thường được sử dụng để diễn tả sự trùng hợp kỳ lạ hoặc đôi khi có chút "mơ hồ" trong tình huống. Câu nói này xuất phát từ một câu chuyện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung.

Câu chuyện gắn liền với Tào Tháo, một trong những nhân vật chính trong Tam Quốc. Trong một lần, có người đang trò chuyện về Tào Tháo và bỗng nhiên Tào Tháo xuất hiện ngay tại đó. Câu nói này vì thế đã trở thành biểu tượng cho sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc sự hiện diện bất ngờ của ai đó khi đang được nhắc đến.

Từ đó, "nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến" được dùng để nói về việc người nào đó xuất hiện ngay lập tức sau khi được nhắc đến, giống như một sự trùng hợp thú vị.

+Ngọ Môn (午门) là tên gọi một trong những cổng chính của Tử Cấm Thành (hoặc các cung điện hoàng gia trong văn hóa cổ đại Trung Quốc). Trong đó, "Ngọ" là tên một can chi (thập nhị chi) tương ứng với buổi trưa, và "Môn" có nghĩa là cổng. Vì vậy, Ngọ Môn có thể được dịch là "Cổng phía trưa" hoặc "Cổng Ngọ.

Trong bối cảnh Tử Cấm Thành, Ngọ Môn là một trong những cổng quan trọng và thường được sử dụng để đi vào triều, là nơi các quan lại và hoàng đế tiến hành các nghi lễ, hành động chính trị quan trọng. Tại Ngọ Môn, cũng diễn ra các buổi lễ tế thần và các nghi thức trọng đại. Đây là một biểu tượng của quyền lực và uy nghiêm trong triều đình. Cổng này thường được đặt ở phía Nam của Tử Cấm Thành, nơi có ánh sáng mạnh mẽ vào giữa ngày, thể hiện cho sức mạnh và quyền uy của hoàng gia.

+Thượng triều (上朝) là một thuật ngữ trong văn hóa cổ trang Trung Quốc, dùng để chỉ việc các quan lại, đặc biệt là các quan chức cấp cao, vào triều để tham dự các cuộc họp, nghị sự với hoàng đế hoặc thượng cấp. Đây là một nghi thức chính thức trong triều đình, nơi các quan chức báo cáo công việc, trình bày các vấn đề của đất nước và nhận chỉ thị từ hoàng đế.

+Tử Cấm Thành (紫禁城) là một quần thể cung điện hoàng gia nằm ở trung tâm Bắc Kinh, Trung Quốc, được xây dựng trong triều đại Minh và là nơi ở của các hoàng đế và gia đình hoàng gia Trung Quốc trong suốt gần 500 năm. Tử Cấm Thành là một trong những di tích văn hóa vĩ đại nhất của Trung Quốc và cũng là một trong những công trình kiến trúc lớn nhất và ấn tượng nhất thế giới.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play