Chờ đến lúc viết xong chữ “tự”, cũng vừa khớp với thời điểm chính ngọ.
Tức là... tới giờ cơm trưa rồi.
Diệp Vô Viên thả lỏng tay khỏi người Bùi Tẫn, tiện thể giúp hắn chỉnh lại bộ quần áo bị cô vò nát một cách không thương tiếc. Xong xuôi, cô tiện tay túm lấy một sợi dây leo bên cạnh, đưa thẳng đến miệng hắn.
Cô thong thả gỡ mấy cái lá quanh thân dây, rồi ngồi thẳng dậy, nhìn Bùi Tẫn đang hút dây như hút trà sữa: “Có muốn ăn gì không?”
So với dị thực – chỉ cần hút dinh dưỡng từ bùn đất rồi phơi nắng là đủ sống, thì nhân loại đúng là hưởng thụ thật sự, đồ ăn đủ thể loại.
Bùi Tẫn chậm rãi ổn định lại nhịp thở đang hơi hổn hển, vừa uống chất lỏng Diệp Vô Viên truyền cho vừa đáp: “Gì cũng được.”
Hắn xưa giờ không kén ăn, gần đây sống cùng Diệp Vô Viên vài ngày, mấy món hắn ăn qua chắc cũng đủ để nhân loại bình thường dựng tóc gáy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT