Diệp Vô Viên lập tức nhận ra: Ồ, đây là Dị Thực Hoa Đào rồi. Trước đó cây Dị Thực Bìm Bịp cũng từng nhắc là nhà hắn có tích trữ vài món đồ của nhân loại. Nếu đã có đồ ăn, thì có thêm quần áo cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
Cô nghĩ tới bộ quần áo của Bùi Tẫn — chỗ rách quá nhiều, tay sờ vào cũng thấy không thoải mái tí nào. Lúc đó mà không chơi hăng quá thì chắc đã không phải rách nát te tua thế kia rồi.
Đào Kiều Chi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Diệp Vô Viên mà trong lòng hoảng loạn, mặt đỏ lên, tim thì chua lét như ngậm dấm.
- “Tôi là Dị Thực Hoa Đào, tên Đào Kiều Chi. Nhiều năm trước lúc cô đặt chân đến tinh cầu này, tôi đã gặp rồi… vẫn luôn đợi ngày cô thức tỉnh…”
Khi nghe tin Diệp Vô Viên tiếp nhận hiến tế của loài người, Đào Kiều Chi ban đầu không tin nổi. Dù ngọn lửa tế lễ cháy ròng rã mấy ngày, hắn vẫn kiên định không tin. Mãi đến khi thấy Diệp Vô Viên trên chiếc cầu kia… hôn tên nhân loại từ đâu chui ra đó…
Lúc đó hắn chỉ nghĩ: Đáng lẽ người cô nên gặp trước phải là tôi chứ!
Nhưng mà… Diệp Vô Viên mạnh như vậy, nếu cô đã muốn thế, thì chuyện tế lễ nhân loại còn tính là gì chứ?
Đào Kiều Chi mở hộp ra, bên trong là một chiếc trường bào màu xanh nhạt, gọn gàng sạch sẽ.
Diệp Vô Viên nhìn hộp đồ, hỏi tỉnh queo:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT