Ánh trăng chiếu rọi, gió rừng thổi từng cơn lạnh lẽo lại thê lương.
Người đàn ông tựa lưng vào tảng đá, khắp người toàn là máu, những bóng cây đan xen phủ lên cơ thể. Từ mặt đến cổ của anh ta chi chít những bong bóng nước nửa trong suốt, những bóng đen hình côn trùng bò qua bò lại bên trong. Anh ta đưa tay về phía trước, cố gắng mở miệng: “ Cậu …. Cậu…”
Thời Uyên sững người, ném đèn pin sang một bên rồi lao tới nắm lấy bàn tay của anh ta.
Bàn tay người đàn ông lạnh buốt hệt như người chết, run rẩy vì đau đớn. Thời Uyên cúi xuống, kề tai ghé sát vào môi anh ta nói: “ Anh muốn nói gì? Tôi ở đây, tôi ở đây.”
Người đàn ông phát ra âm thanh “ Hộc hộc”. Thời Uyên nghe không rõ : “ Anh nói gì? Muốn uống nước hay ăn gì? Tôi, tôi đều có hết.”
Cậu vội đặt ba lô xuống, luống cuống tìm kiếm. Nhưng người đàn ông bất ngờ nắm chặt cổ tay cậu trừng mắt nhìn với con mắt đỏ ngầu, khóe mắt như muốn rách toạc cả ra: “ Cậu lừa tôi… Cậu cũng là một con quái vật đáng chết…!”
Rồi giọng nói đột nhiên ngừng bặt , đôi mắt anh ta trợn tròn. Anh ta chết rồi.
Thời Uyên ngừng lại, ngồi dưới ánh trăng nhìn anh ta.
Những bong bóng nước trên mặt người đàn ông lần lượt vỡ ra, ấu trùng mang đôi cánh mới sinh bung ra, tung bay trong gió.
Một con, hai con, ba con…
Đuôi của lũ côn trùng có túi phát sáng, lấp lánh ánh tím, khi bay thành đàn tựa như những viên ngọc quý lướt qua không trung, đẹp đến nao lòng.
Trứng côn trùng vỡ rồi, thi thể kia cũng đã mục nát.
Thời Uyên chậm rãi buông tay người đàn ông, khép lại đôi mắt cho anh ta, nhặt cây đèn pin lăn lóc bên cạnh lên.
Lũ côn trùng vẫn bay loạn vui vẻ trên không trung. Loài sinh vật lây nhiễm này gọi là “côn trùng ánh tím”, cực kỳ hung hãn đối với con người.
Nhưng chúng không lại gần Thời Uyên.
Dù lũ côn trùng có bay điên cuồng thế nào, thì hai ba mét xung quanh Thời Uyên vẫn sạch sẽ không hề có một con nào.
Thời Uyên không để ý điều này. Cậu ngẩn ngơ một lúc, sau đó nhặt đá chôn cất thi thể người đàn ông một cách đơn giản, Năm ngày trước cậu tình cờ gặp người này, còn đồng hành cùng nhau một đoạn, nhưng cái chết đã nhanh chóng chia cắt họ.
Cậu cũng không thấy bi thương, chỉ là hơi buồn một chút.
Bên cạnh có một con suối.
Thời Uyên quay đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước.
Làn da trắng nõn tinh tế dưới ánh trăng gần như trong suốt, đôi mắt đen tuyền, vài mảnh vảy đen lan từ đuôi mắt phải đến thái dương.
Cậu có vảy trên mặt, một đôi sừng nhọn trên đầu tựa như sừng ác ma và một cái đuôi dài màu đen.
Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình thật lâu, ngơ ngác cuốn đuôi lên, tự nhủ mình vẫn giống con người mà, chẳng phải cũng có hai con mắt, một cái miệng và đi thẳng lưng như con người sao? Sao người đàn ông kia lại mắng mình như vậy?
Thời Uyên thở dài buồn bã, chậm rãi vốc nước lên rửa mặt, quyết định tiếp tục hành trình của mình.
Cậu chỉnh lại áo choàng, cầm đèn pin tiến bước vào rừng sâu.
Thời Uyên đã lang thang như thế vài tháng, không mục đích, không phương hướng, chỉ có một ý nghĩ mơ hồ là: Cậu muốn đến nơi đông người, muốn tìm nơi con người tụ tập, còn có nơi như thành phố kiên cố, gọi là pháo đài.
Cậu muốn tìm người.
Cậu là một tiểu quái vật đã mất đi con người của mình, một lòng chỉ muốn tìm người ấy trở về.
Bóng cây loang lổ, côn trùng ánh tím lặng lẽ theo sau lưng cậu ,không xa cũng không gần . Chúng thắp sáng không gian xung quanh.
Rừng rậm vốn có ít khách đến thăm, Thời Uyên đã chứng kiến nhiều thứ kỳ lạ.
Hươu tám chân đứng trên tán cây, nửa thân còn nguyên, nửa thân còn lại thì hoá thành xương trắng; tảng đá há cái miệng khổng lồ nhai xương khô; thỉnh thoảng sẽ nghe thấy nấm hát, nấm trắng giọng cao vút, nấm nâu giọng trầm thấp, nhưng rất nhanh tiếng hát đã xa dần; sau lùm cây luôn vang lên tiếng sột soạt, khi Thời Uyên chiếu đèn đến, đôi lúc sẽ thấy khỉ trong suốt, đôi lúc là cá mặt người, đôi lúc là cây linh sam khô treo đầy nhãn cầu, nhìn thấy cậu sẽ nhanh chóng đào tẩu bằng rễ cây.
Cậu thấy đủ các loại sinh vật, rừng đêm còn náo nhiệt hơn cả tiệc tùng.
Nhưng chúng chỉ dám nhìn cậu từ xa, không lại gần.
Cậu không biết những sinh vật lây nhiễm này đều gây chết người, bất kỳ con nào cũng có thể giết chết con người dễ như trở bàn tay. Không ai như cậu, tay không bước qua những lùm cây chằng chịt.
Khi vượt qua con suối thứ ba thì Thời Uyên trượt chân, cẳng chân bị đá cứa ra một vết dài.
Rất đau.
Cậu hơi mím môi, lấy băng vải trong túi ra vụng về tự băng bó cho mình rồi tiếp tục lên đường.
Côn trùng ánh tím lặng lẽ theo sau.
Mọi thứ quỷ dị mà yên bình, cho đến khi một bóng đen phủ xuống bao trùm lấy cậu. Thời Uyên quay lại thì thấy vô số bản thân trong hàng ngàn mắt kép.
Đó là một con ong chúa khổng lồ.
Nó đen nhánh cao bằng hai ba người, đuôi phát ra ánh sáng màu tím. Đám côn trùng ánh tím bay quanh nó, vui mừng khôn xiết. Ong chúa nhìn chằm chằm vào Thời Uyên, chậm rãi tiến đến, gần đến mức cậu thấy rõ từng sợi lông trên người nó.
“…Chào bạn ?” Thời Uyên thử hỏi, “ Bạn lạc đường sao?”
Ong chúa im lặng, đôi cánh của nó rung động với tốc độ cao.
“Tôi tên Thời Uyên, còn bạn?”
Thấy xung quanh vẫn im lặng , cậu lại tiếp tục hỏi:
“Nếu bạn lạc đường, tôi có thể đi cùng bạn ra khỏi cánh rừng này.”
Con quái vật không nói gì. Cơ thể khô quắt của nó treo trong gió như một cây cổ thụ đã chết.
“Theo tôi đi.” Thời Uyên không do dự, “Tôi không có bạn, biết đâu tôi với bạn có thể trở thành bạn tốt.” Cậu chìa tay về phía ong chúa, từng ngón tay thon dài trắng nõn.
Mắt kép vàng óng của ong chúa nhìn chắm chằm vào cậu.
Lâu sau nó mới cúi đầu, mở sáu chân về phía Thời Uyên. Mũi chân sắc nhọn có thể dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể người, có thể là nó muốn vồ mồi, hoặc là muốn ôm cậu—
“Ầm!” Từng giọt máu lạnh lẽo bắn khắp người Thời Uyên.
Giữa đầu ong chúa là một lỗ đạn. Nó chưa chết hẳn mà phát ra tiếng thét cao tần con người không nghe thấy. Côn trùng ánh tím lập tức cuồng loạn, điên cuồng lao về phía kẻ thù như sóng thần!
Nhưng chào đoán bọn chúng là mưa đạn, súng máy phun lửa, đạn cháy nổ tung khiến máu đỏ ngập trời. Mười mấy chiến binh mang vũ trang nhảy lên. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Thời Uyên theo bản năng nằm sấp xuống ôm đầu, cái đuôi cuộn chặt vì căng thẳng.
Trong ánh lửa, tiếng nổ và tiếng thét. Đàn côn trùng ánh tím bị xoáy như cơn lốc. Lâu sau, đàn côn trùng chỉ còn lác đác vài con. Ong chúa thì mình đầy lỗ đạn, đôi cánh cháy rực.
Nó kéo theo đám lửa, giương cánh rơi mạnh xuống đất, Ngã xuống ngay bên cạnh Thời Uyên.
Xung quanh tĩnh lặng, mắt kép vàng của ong chúa dần dần mất đi ánh sáng, tro tàn từ cánh rơi trên vai Thời Uyên.
Thời Uyên nhìn nó nói: “Ngủ ngon nhé.”
Đám người cầm súng tiến đến. Đây l;à lần đầu tiên Thời Uyên nhìn thấy nhiều con người như vậy.
Sau đó cậu bị họ đè xuống, mấy đôi tay ép chặt cậu xuống đất, nòng súng lạnh ngắt chĩa thẳng vào đầu. Cậu còn mơ hồ nhìn thấy ai đó cầm ống tiêm rút vài ống máu của mình.
“Nửa giờ sau có kết quả,” người rút máu nói, “Rồi mới biết cậu ta có bị lây nhiễm không.”
“Còn kiểm tra gì nữa,” một người đè cậu nói, “Nhìn vảy, sừng và cái đuôi của cậu ta đi, đây rõ ràng là giai đoạn cuối của lây nhiễm . Cho cậu ta một phát là nhân từ. Ai biết thằng này sẽ biến thành quái vật gì.” Nòng súng ở gáy Thời Uyên càng nhấn mạnh thêm.
“Cẩn thận chút,” người rút máu đáp, “Không loại trừ khả năng là di chứng lây nhiễm nghiêm trọng. Xác suất chỉ một phần triệu nhưng vẫn phải kiểm tra, đúng không?”
Người kia cười khẩy: “Một phần triệu… Anh cũng thấy cậu ta vừa nãy còn định chạm vào ong chúa. Người bình thường ai dám làm thế?”
“Đó không phải bằng chứng quyết định, kết quả xét nghiệm của tôi mới có tính quyết định,” người rút máu kiên quyết, “ Đội trưởng Thái, tiện đây tôi nhắc anh, Lục thượng tướng sắp về thành rồi , cẩn thận ngài ấy biết chuyện.”
Lúc này “ đội trưởng Thái ” im lặng.
Thời Uyên cảm thấy mình thật thất bại.
Dù cậu đã cố hết sức bắt chước con người, nhưng vẫn bị nhìn thấu. May mắn là họ tạm thời không có ý giết cậu.
Cậu muốn nói với họ, không cần đè cậu, cậu sẽ không tấn công hay lây nhiễm họ.
Cậu chỉ là một nhóc quái vật hiền lành vô hại, muốn tìm người mà thôi.
Nhưng Thời Uyên không có cơ hội biện minh. Cậu bị áp giải đến đoàn xe, nhốt vào lồng giam. Lồng giam vừa kín vừa rộng, dành cho những người bị nghi ngờ lây nhiễm, có bàn ghế đơn giản và nước ấm được mang đến.
Mọi người bận rộn dọn dẹp, sửa súng, xử lý vết thương và lấy mẫu tổ chức ong chúa để nghiên cứu. Tuy trăm công ngàn việc nhưng họ vẫn cử ba người ra canh gác Thời Uyên.
Thời Uyên không biết “kết quả xét nghiệm” khi nào có, nhưng cậu cảm thấy mình không thể qua nổi.
Cậu phải trốn.
Nhưng trước khi trốn cậu muốn hỏi rõ thành phố ở hướng nào.
Lồng giam chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bị lưới sắt che phủ. Sau khi uống nước ấm, cảm thấy dễ chịu hơn cậu mới bước đến ô cửa, hỏi lính gác: “Chào, tôi hỏi một câu có được không?”
Lính gác không đáp.
Thời Uyên nói: “Cho hỏi thành phố ở hướng nào?”
Không ai trả lời. Cậu hỏi lại nhiều lần, mãi sau mới có một người càu nhàu: “Nếu xét nghiệm của cậu không có vấn đề, bọn tôi sẽ đưa cậu vào thành.”
Ý là không muốn trả lời.
Thời Uyên không có khái niệm thời gian, không biết từ lúc rút máu đến giờ đã trôi qua bao lâu, nhưng cậu phải trốn càng nhanh càng tốt. Cậu đặt tay phải lên bức tường trong lồng giam, nơi có cảm giác yếu nhất…
“Khoan, anh chắc là kết quả xét nghiệm không có vấn đề chứ?” Ngoài kia vang lên tiếng nói.
Thời Uyên ngừng lại, thu tay vểnh tai lên lắng nghe.
“Tôi chắc,” vẫn là giọng của người rút máu.
“Không phải nói là nửa giờ sao? Sao nhanh thế?”
Người rút máu: “Đó là ước lượng an toàn, xét nghiệm một người không lâu. Báo cáo đây, quy trình đủ cả, cầm lấy xem đi, chắc các người cũng chẳng hiểu đâu. Nhưng đội trưởng Thái nói thả người được rồi, các người mau thả ra để còn ăn cơm, canh cà chua nguội hết rồi.”
“Được rồi, đợi tôi mở cửa,” lính gác thở dài, “Sao lại là canh cà chua.”
Thời Uyên không dám tin: Sao mình lại không bị phát hiện bất thường?
Sau tiếng kim loại cọ xát, cửa lồng giam được mở ra.
Ngoài cửa là một người phụ nữ nhỏ nhắn, mặc áo blouse trắng, chính là người rút máu cậu. Cô gái nhướng mày, nói: “Ra đi, theo tôi.”
Sau đó quay người rời đi, Thời Uyên vội vàng đuổi theo.
Xa xa, mọi người vẫn đang bận rộn, chục chiếc xe địa hình đậu cạnh nhau. Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị cô gái kéo vào lều bên cạnh đoàn xe.
“Vào nghỉ đi,” Cô bảo, “Nửa đêm chúng ta sẽ lên đường.”
Thời Uyên nói: “Cảm ơn .”
“Không có gì, nên làm thôi,” cô gái do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhìn Thời Uyên, nói, “Nếu ong hậu xuất hiện, xe cuối đoàn sẽ rút lui, sẽ có người đưa cậu đi, ít nhất cậu có thể sống.”
Thời Uyên: “Ong hậu?”
Côi gái giải thích: “Côn trùng ánh tím có ong chúa và ong hậu. May là chúng ta chỉ gặp ong chúa, ong hậu nguy hiểm hơn nhiều. Trước khi nó xuất hiện chúng ta buộc phải rời khỏi khu vực này.”
Mặt cô gái thoáng hiện vẻ lo lắng.
Không chỉ mình cô, mọi người đều hối hả chuẩn bị đề phòng, người cầm súng ánh mắt đỏ ngầu, người lau dao, người kiểm tra xe thì tay đầy dầu. Mặt đất lầy nhụa dấu chân, đèn pha chiếu sáng nửa bầu trời, đoàn xe đã sẵn sàng khởi động. Dù không ai nói nhưng không khó để nhận ra không khí căng thẳng tràn ngập mọi góc.
Ong hậu có tính cuồng nộ, cánh như lưỡi dao, thân cứng như thép lại có khát khao sinh sôi vô tận. Chẳng ai muốn đụng mặt với nó cả.
Cuối cùng cô gái nói: “Nghỉ đi, không phải việc cậu phải lo.” Sau đó rời đi.
Trong lều có quần áo sạch, Thời Uyên thay xong rồi lặng lẽ quấn chăn nằm trên giường.
Cậu hít sâu.
Vừa rồi do căng thẳng cực độ nên đến giờ đuôi cậu vẫn còn đang cuộn chặt, sợ bị người ta phát hiện khác thường.
Cô gái không biết là ong hậu đã xuất hiện.
Chuyện bắt đầu từ năm ngày trước, khi Thời Uyên gặp người đàn ông đã chết kia.
Người đàn ông kia tên Tạ Thiên Minh. Lúc mới gặp, anh ta nhìn thấy ngoại hình của Thời Uyên nên tin chắc Thời Uyên đã bị lây nhiễm.
“Tôi cũng bị lây nhiễm,” Tạ Thiên Minh cười khô khốc, “Nên tôi không ngại cho cậu lên xe của tôi.”
Tạ Thiên Minh nói mình gặp phải đàn côn trùng, bị cắn một phát. Tình hình lây nhiễm đang tệ đi, côn trùng trong cơ thể anh ta đang lớn rất nhanh.
Anh ta nghĩ mình và Thời Uyên là đồng bệnh tương liên.
Thời Uyên cũng không giải thích thêm.
Bốn ngày đầu khá bình yên, họ cùng ăn, cùng trò chuyện. Ngày thứ năm—tức chiều nay, họ đã gặp đàn côn trùng và ong hậu.
Ong hậu lượn lờ trong rừng, hút mật từ một bông hoa khổng lồ, thân có màu vàng đen, ba đôi cánh ánh kim như tác phẩm nghệ thuật. Xe địa hình trước mặt nó nhỏ như món đồ chơi.
Tạ Thiên Minh đột ngột đổi hướng, nhưng mũi châm hai mét của ong hậu lại nhanh hơn, lập tức lật xe lên!
Trời đất nghiêng ngả, Tạ Thiên Minh gào lên: “Mau ra ngoài!” Anh ta đạp cửa xe bò ra, nhưng cơ thể yếu ớt vì lây nhiễm, không đủ sức nên ngã xuống đất. Thời Uyên cũng thoát ra, nhìn người đàn ông suy nhược và ong hậu khổng lồ, cậu cảm thấy mình phải làm gì đó.
Cậu không nghĩ mình là con người, nếu không đã chẳng thử kết bạn với ong chúa.
Nhưng Tạ Thiên Minh là bạn đồng hành, Thời Uyên không thể nhìn anh ta bị ăn được.
Vậy nên ong hậu đã bị cậu giết chết.
Cơ thể nó tuôn ra tinh thể đen nhánh. Trước khi chết, ong hậu vang lên tiếng thét lặng lẽ, miệng trào ra tinh thể sắc nhọn, dính nửa thân nó xuống đất. Hai phút sau, nó giống như tiêu bản bị thủy tinh đen bao bọc, mãi mãi đông cứng ở khoảnh khắc đang giãy giụa.
Khi Thời Uyên quay lại tìm Tạ Thiên Minh đã thấy anh ta nằm bất lực trên tảng đá.
Ong hậu thúc đẩy ấu trùng lớn lên, cơ thể sắp chết của anh ta đầy máu.
Thời Uyên nắm lấy tay anh ta.
Tạ Thiên Minh nói: Cậu lừa tôi, cậu cũng là một con quái vật đáng chết.
Rồi sau đó Thời Uyên gặp ong chúa và đoàn xe.
Ngoài lều là những bóng người lay động, loáng thoáng còn nghe thấy họ thảo luận về ong hậu, giọng nói đầy căng thẳng. Gió rừng rít qua như âm thanh của vô số quái vật thì thầm trong đêm tối.
Thời Uyên dùng đuôi cuốn lấy mình, tay ôm cốc nhấp từng ngụm nước ấm. Cậu không biết người phụ nữ có nhận ra cậu căng thẳng không, không biết đội trưởng Thái kia có còn nghi ngờ cậu không. Tóm lại, cậu đã qua mặt được bọn họ và thành công trà trộn vào đám người.
Cậu là một kẻ lừa đảo.
Ong hậu đã chết, trăm ngàn dị vật trong rừng cũng không dám đến gần, cậu mới là con quái vật đáng sợ nhất cánh rừng này.
Nhưng Thời Uyên lại mong mỏi nghĩ, mình sắp đến thành phố rồi, con người của mình có ở đó không?
Có lẽ người ấy sẽ xoa đầu mình, cào cằm mình, cùng mình nghỉ ngơi cả ngày mà không chán.
Trên thế giới này chỉ có người ấy là thuộc về mình.
Thời Uyên uống cạn cốc nước ấm.
Đêm dài trôi qua thật chậm, cậu quấn chăn cuộn mình thành một cục lông xù.
Cùng lúc đó.
Phòng tuyến phía đông chủ thành.
Một trận chiến khốc liệt vừa kết thúc. Xe tiếp viện xếp hàng im lặng, mặt đất đầy vỏ đạn, bùn lầy, dấu chân máu và thi thể của quái vật. Vài người bị lây nhiễm giãy giụa hấp hối. Một sĩ quan trẻ anh tuấn bước nhanh qua bãi chiến trường, như có linh cảm, anh dừng bước, ngoảnh lại nhìn.
Đó là hướng cánh rừng hoang dã.
“ Thượng tướng Lục, ngài có chỉ thị gì?” Phó quan hỏi.
Người đàn ông không nói gì, ánh đèn pha phác họa tấm lưng thẳng tắp của anh ta. Vài giây sau anh lắc đầu: “Không có gì.”
Anh bước qua con quái vật đang giãy giụa dưới đất, chĩa súng vào đầu nó, bóp cò.