Đội xe xuất phát vào nửa đêm khuya. Lúc này mặt đất đã ẩm ướt, bánh xe lăn qua để lại những vệt dài, nửa thân xe đầy những vết bùn.

Người phụ nữ lấy máu xét nghiệm cho cậu tên là Vương Dư, khoảng 40 tuổi, mọi người ở đây đều gọi cô là bác sĩ Vương.

Cô dẫn Thời Uyên lên chiếc xe của mình.

Trên xe toàn là nhân viên y tế, nằm ở vị trí trung tâm đội xe, là nơi an toàn nhất. Ghế sau có ba người, tính cả Thời Uyên , lại cộng thêm một đống dụng cụ chất đống đến chật chội. Cậu và Vương Dư ngồi sát nhau, toàn thân cứng đờ. Nhìn lại phía sau là đội xe dài ngoằng, đông nghịt người.

Đến lúc này cậu mới nhận ra đội ngũ này lớn đến mức nào. Ánh đèn chiếu sáng cả đêm, nhuộm sáng một khoảng trời.

…Nhiều con người quá , họ lại còn ở gần nhau nữa!

Thời Uyên đã đánh giá quá cao sự can đảm của mình.

Cậu cảm thấy có lẽ mình mắc chứng sợ người nghiêm trọng.

Như thể ném một kẻ nhát gan vào nhà ma, cậu đột nhiên bị vây giữa đám đông, tim đập thình thịch vì sợ, ngồi cũng không thể yên được.

Nơi này còn đáng sợ hơn cả rừng sâu.

Trên xe quá chật, cậu không có chỗ để cái đuôi, chỉ có thể ôm chặt nó vào lòng, miễn cưỡng tìm được chút an ủi.

Vương Dư nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm nước ấm. Thấy dáng vẻ bất an của Thời Uyên, cô nảy ra ý an ủi hiếm hoi: 

“Không sao, chúng ta sắp rời khỏi khu vực hoạt động của ong chúa rồi. Bây giờ là mùa sinh sản, bán kính hoạt động của nó thường không quá 120 cây số, mà chúng ta đã đi được gần 100 cây rồi.”

“Chị Vương!” Trợ lý Lữ Bát Phương ngồi bên trái cô lập tức hét lên, 

“Trước đây chị không nói thế với tôi! Chị bảo nếu tôi chạy chậm sẽ bị biến thành sữa ong chúa! Ong chúa sẽ đánh tôi như đánh một cái bánh mì nhỏ!”

Vương Dư liếc anh ta: “Đừng la lối, làm người ta sợ bây giờ.”

Lữ Bát Phương ôm mặt: “Không công bằng, quá không công bằng!”

Vương Dư cũng không thèm để ý, quay sang nhìn Thời Uyên: 

“Cậu bé, em tên gì?”

“Tôi tên Thời Uyên, Thời của thời gian, Uyên của vực sâu.” Thời Uyên khẽ sửa lại, 

“Tôi không phải cậu bé.”

Cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng nếu tính theo tuổi con người, gọi cậu là cậu bé chẳng khác nào lừa đảo cả .

“Ồ—” Vương Dực kéo dài giọng, cúi đầu uống một ngụm nước ấm, “Với tôi, dưới 30 tuổi đều là cậu bé. Thời Uyên, sao em lại ở đây một mình?”

Thời Uyên nghĩ một lúc rồi đáp: “Trước đây tôi không một mình, nhưng người đi cùng tôi bị côn trùng cắn.”

Vương Dư khẽ lắc cốc nước: “Người đó còn sống không?”

Thời Uyên lắc đầu, nhớ lại ánh mắt của Tạ Thiên Minh trước khi chết.

Vương Du: “ Thật đáng thương.” Cô không an ủi nhiều, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường trong thế giới này, nói nhiều chỉ khiến mình thêm chán ghét.

“May là em gặp được chúng tôi.” Lữ Bát Phương chen vào, “Rừng sâu quá nguy hiểm, em lại không có vũ khí. Một đám côn trùng tím lớn như thế, dù là ấu trùng, bị cắn một phát cũng không phải chuyện đùa.”

Họ đều nghĩ Thời Uyên bị bỏ lại, không may gặp đám côn trùng tím rồi như trúng số gặp được đội xe. Chỉ chậm nửa giây, cậu đã bị ong chúa đâm xuyên. Họ đâu biết Thời Uyên đã lang bạt nơi hoang dã từ trước, sợ con người còn hơn cả sợ quái vật.

Thời Uyên hỏi: “Sẽ đau lắm à?”

Tạ Thiên Minh chưa từng nói với cậu về chuyện đau.

“Đau chứ.”

 Lữ Bát Phương nói, “Một đồng đội của tôi bị cắn hai phát vào tay, chỉ hai phát thôi mà nổi đầy mụn nước nhỏ. Phải rạch từng cái, không được dùng thuốc tê. Đau cỡ nào à? Để tôi kể thế này nhé, buổi tối đèn hành lang ở khu nội trú là đèn cảm ứng giọng nói, nhưng cái đèn đó hỏng, mọi người đi vệ sinh ban đêm phải vừa vỗ tay vừa hét lên mới sáng. Nghe như trại tâm thần. Nhưng hôm đó, cậu ta rạch mụn nước, ‘Á—’ gào một tiếng cả tòa nhà sáng rực. Một lúc sau lại gào, đèn lại sáng. Cả đêm không tắt. Nghe có đáng sợ không? Vậy mà trước đó cậu ta còn khoe với tôi là không sợ đau đâu đấy.”

Anh ta kể chuyện đầy sinh động, giọng điệu thoải mái, chuyện rõ ràng rất thảm nhưng lại khiến người ta vô thức bật cười.

Thời Uyên thả lỏng một chút, đáp: “Thì ra là thế.”

“Cho nên, em thật sự quá may mắn.”  Lữ Bát Phương kết luận, “Về thành phố thì mua vé số đi.”

Lữ Bát Phương rất lắm lời, lại kể thêm vài câu chuyện trong bệnh viện cho Thời Uyên nghe.

Trong chuyện có rất nhiều khái niệm xa lạ.

Thời Uyên hiểu ngôn ngữ của con người, biết hầu hết từ ngữ nhưng đôi khi cũng không khớp nghĩa.

Ví dụ như “âm nhạc”, cậu biết đó là một loại nghệ thuật của con người, một hình thức giải trí, nhưng mãi đến khi lên xe của Tạ Thiên Minh, nghe bài hát cũ anh ta bật thì cậu mới biết âm nhạc là thế nào.

Hay như “tivi”, cậu biết đó cũng là đồ giải trí, nhưng qua câu chuyện của Lữ Bát Phương, cậu mới hiểu tivi có thể chiếu nhiều chương trình, phòng bệnh thường có một hai cái.

Khả năng học hỏi của cậu rất mạnh, có thể nhanh chóng hiểu mọi thứ của con người.

Cậu nghe kể chuyện, tự thấy mình không lộ sơ hở liền hòa nhập hoàn hảo với con người.

Đến khi Lữ Bát Phương kể mệt rồi liền ngáp một cái, lẩm bẩm: “Có cơ hội thì lần sau kể tiếp…”

Vương Dư lục túi một hồi , lấy ra một vật đặt vào tay Thời Uyên.

Đó là một khối kim loại hình chữ nhật màu đen mỏng nhẹ, cạnh bên có hai nút nhỏ nhô ra, bề mặt đầy vết xước và vết lõm, trông như bị hành hạ thê thảm.

“Dùng tạm đi,” Vương Dư nói, “Có gì không hiểu cứ hỏi tôi, tôi ngủ thêm chút.”

“Vâng.” Thời Uyên một tay ôm đuôi, một tay cầm khối kim loại nghiên cứu rồi hỏi, “Đây là gì vậy?”

Vừa dứt lời, trong xe liền rơi vào trạng thái im phăng phắc vài giây.

Không khí như đông đặc, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kỳ lạ.

Vương Du: “…Em nhìn lại xem?”

Thời Uyên nhận ra mình có thể đã hỏi một câu rất ngốc, nhưng cậu thật sự không biết đây là cái gì.

Mọi người trên xe đều chăm chú nhìn cậu,trong sự tĩnh lặng chờ câu trả lời. Xe quá chật, cậu không thể tránh đi đâu được, chứng sợ người lại bùng lên, cậu có cảm giác giây tiếp theo sẽ bị con người xé xác nuốt chửng. Càng gấp cậu càng không thốt nổi nửa lời.

Thời Uyên: QAQ

Cậu chỉ muốn về rừng!

Vương Dư nhìn cậu ,muốn nói lại thôi, hồi lâu mới bảo: “Thời Uyên, đây là điện thoại.”

Thời Uyên: “…”

Thời Uyên: “……” Cậu bừng tỉnh, thì ra đây là cái điện thoại trong truyền thuyết nha!

Lữ Bát Phương cứng người quay đầu, nhìn biểu cảm của cậu liền nhớ lại sự bình tĩnh của cậu trước ong chúa, đột nhiên thấy sai sai:

 “Khoan khoan, Thời Uyên, cậu… không lẽ không biết sinh vật lây nhiễm là gì?”

Một chút hiểu biết cỏn con của Thời Uyên hoàn toàn không chống đỡ nổi loạt câu hỏi của mọi người.

Họ nhanh chóng phát hiện cậu không biết xem la bàn, không biết đọc bản đồ, không biết dùng thiết bị điện tử; không biết đun nước, không biết ăn đồ tự hâm nóng, cũng chẳng biết gì về người bị lây nhiễm… Cứ như một bông hoa trong nhà kính vậy, hơn nữa lại là bông hoa ngây thơ nhất, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi cậu đã sống sót đến giờ bằng cách nào.

Đội xe rời khỏi rừng, ra khỏi khu vực của ong chúa là một đồng hoang bát ngát. Đúng lúc trời tối nhất trước bình minh, họ dừng lại, định nghỉ hai tiếng rồi tiếp tục lên đường.

Lữ Bát Phương và Vương Dư xuống xe, đi chuyển thiết bị y tế quá tải trên một xe khác. Xong xuôi thì cả hai đã mồ hôi nhễ nhại. Lữ Bát Phương kéo Vương Dư sang một bên: 

“Chị Vương, chị nghĩ Thời Uyên rốt cuộc là sao? Cậu ta như người từ vài thế kỷ trước vậy. Tôi vừa dạy cậu ấy dùng điện thoại, cậu ấy bảo ‘Woa! Anh giỏi quá!’ rồi nhìn tôi đầy sùng bái luôn đấy.”

Vương Dư ngẩng đầu nhìn trời: “Tôi cũng không biết…”

Cả hai đồng loạt nhìn vào xe, Thời Uyên đang cầm la bàn, ngồi đối diện lỗ thông gió của máy sưởi ,cũng không biết đang nghiên cứu cái gì.

Lữ Bát Phương: “Người lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.”

Vương Dư im lặng một lúc, nói: “Tình huống thế này tôi gặp hai lần rồi. Lần đầu là khi tôi đến trạm phòng thủ tuyến Bắc, gặp một cặp mẹ con. Người mẹ thấy thế giới này quá tàn khốc, không muốn con đối mặt bèn tạo cho nó một cuộc sống như tháp ngà. Đứa trẻ mười mấy hai mươi tuổi nhưng chưa từng xem tivi, chưa nghe radio, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Trong mắt nó là thời gian yên bình, thế giới hòa bình, quái vật chỉ là thứ trong sách cổ tích mới có.”

“Thương con kiểu này bệnh hoạn quá!” Lữ Bát Phương trợn mắt nói, “Yêu con chẳng phải nên dạy nó cách sinh tồn sao?”

“Đúng vậy. Tinh thần bà ấy có vấn đề, lúc bà ấy mang thai thì chồng mất, cũng chưa bao giờ hồi phục được thần trí .”

 Vương Dư nói, “Lần thứ hai là ở Hoài Tây, một thị trấn nhỏ bị lực lượng vũ trang tư nhân kiểm soát. Chúng tôi đàm phán hòa bình, nhưng xảy ra chút xung đột…”

Cô dừng nửa giây, bỏ qua phần này: “Tóm lại là lực lượng đó tan rã. Thủ lĩnh của họ có sở thích quái gở, nuôi nhiều bé trai bé gái, đều là con của dân địa phương ‘mất tích’.”

Cô nhắm mắt lại , trong đầu vẫn hiện lên ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ.

Chúng chưa từng được dạy bất kỳ kiến thức hay kỹ năng sinh tồn nào, chỉ biết làm hài lòng người khác, chỉ biết nằm trên giường phát ra những âm thanh như chim họa mi.

“Đồ súc sinh.” Lữ Bát Phương cau mày.

“Tên súc sinh đó chết rất thảm, bị C4 nổ tan xác, dính lên tường có cạy cũng không xuống. Đám trẻ được đưa đến trại trẻ mồ côi và được giáo dục lại từ đầu.” Vương Dư liếc Thời Uyên vẫn chăm chú nhìn la bàn, 

“Ý tôi là, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.”

 Lữ Bát Phương nói, “Cũng đúng.”

“Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ biết câu trả lời.” Vương Dư lại nhìn Thời Uyên một cách khó hiểu, 

“Nhưng mà, sao cậu ta cứ cầm la bàn để trước lỗ sưởi thế ? Sưởi ấm à?”

Thời Uyên đã giữ tư thế này ít nhất mười phút, cậu rất cẩn thận, không dám nhúc nhích tí nào , ngay cả đuôi cũng cứng đờ như bị yểm bùa định thân.

“À,” Lữ Bát Phương hơi ngượng cười, “Tôi dạy cậu ấy xem la bàn, trước khi xuống xe tôi đùa là la bàn này do tôi đẻ ra, sắp nở rồi nên bảo cậu ấy trông giúp, phải giữ ấm, không thì trứng của tôi sẽ chết.”

Anh ta vốn lắm mồm lại hay đùa vớ vẩn.

Ai ngờ Thời Uyên bị dọa, cầm la bàn dí vào lỗ sưởi, một chút cũng không dám động.

Vương Dư: “…”

Vương Dư ôm trán: “ Lữ Bát Phương, tôi nhìn nhầm cậu rồi, cậu nỡ lòng nào lừa cậu ấy…”

“Tôi không ngờ là cậu ấy tin thật, người bình thường làm gì có ai tin chứ!” Lữ Bát Phương rưng rưng,

 “Giờ tôi phải giải thích thế nào đây, cái này không nở ra Lữ Bát Phương con được!”

“Thôi đừng giải thích.” Vương Dư vỗ vai anh ta, “Cứ coi như cậu đẻ được trứng đi.”

Thấy họ lên xe, Thời Uyên cẩn thận trả “trứng” cho Lữ Bát Phương, nhỏ giọng nói: 

“Nó chưa nở.”

Vương Dư bảo: “Đừng lo, đây là một quả trứng ngốc. Trứng ngốc thì không nở đâu, không phải lỗi của em.”

Lữ Bát Phương: “…”

Thời Uyên: ?

Vương Dư thầm cảm thán, rồi nhìn cậu ,nói:

 “Trông giống ác quỷ thế kia, hóa ra lại là bé ngây thơ, thật là uổng phí tiềm năng làm phản diện.”

Thời Uyên không hiểu lắm.

Cậu còn quá nhiều thứ chưa hiểu.

Vương Dư và Lữ Bát Phương bận việc khác, cậu ở lại trên xe , lặng lẽ nép bên cửa sổ len lén quan sát con người.

Súng đạn, đồ tiếp tế, xăng dầu… Đội xe chuẩn bị khởi hành, mọi người hối hả di chuyển.

Ánh mắt Thời Uyên dừng lại trên một bóng lưng.

Người đàn ông đó có lông vũ rực rỡ mọc trên mu bàn tay và cổ, trông giống như chim, anh ta đang cắm cúi sửa một cỗ máy màu đen.

Hắn cũng là quái vật ư? Cũng trà trộn vào con người giống mình à ?

Đuôi Thời Uyên cong thành dấu hỏi chấm, có thêm niềm vui khi gặp đồng loại.

Cỗ máy đã được sửa xong, hướng loa về phía đông nam. Người đàn ông nhấn nút, nó phát ra sóng âm có tần số cao mà tai con người không nghe thấy. Xa xa, đàn chim lây nhiễm bám theo đội xe giật mình bay tán loạn trong tiếng ồn.

Giây tiếp theo, người đàn ông quay đầu, vô tình đối mắt với Thời Uyên.

Ánh mắt kiên định, lý trí, có lẽ còn mang chút căm ghét đối với đàn chim.

Hắn tuyệt đối không phải quái vật.

Thời Uyên rụt đầu lại.

—Nơi này quả nhiên chỉ có mình cậu là dị loại.

Cậu nghĩ mình có lẽ, à không ,chắc chắn là phản diện rồi.

Một con quái vật nhỏ trà trộn vào đám đông đi đến thành phố.

Nhưng thế thì đã sao?

Quái vật rất cố chấp. Chim khổng lồ thích đá lấp lánh, thường hay nhặt về chất đầy tổ. Nấm thì ca hát cả đêm chỉ để dụ con mồi tò mò đến hút tủy bọn chúng. Sói lây nhiễm tranh giành lãnh thổ, máu chảy cạn vẫn không dừng lại. Thời Uyên chẳng có hứng thú với mấy thứ đó, cậu chỉ muốn tìm con người của mình mà thôi.

Điện thoại không biết dùng thì học, bản đồ không biết xem thì luyện. Chỉ cần quan sát con người từng lần, cậu sẽ học được cách cư xử, sẽ học được tất cả.

Mọi người vẫn bận rộn, Thời Uyên lấy điện thoại ra, chậm rãi thao tác theo cách mà Lữ Bát Phương dạy.

Một lúc sau cậu vẫn chưa hiểu lắm, ôm đuôi ngủ thiếp đi.

Đội xe khởi động lại, hướng về phía đồng hoang.

Chẳng bao lâu trời đã sáng.

Bầu trời trên cánh đồng hoang luôn có sắc màu rực rỡ. Lấy màu chàm làm phông, xanh đậm và tím đan xen, xoắn vặn, trải ra ngập tràn, gợi nhớ đến váng dầu lấp lánh trên mặt nước. Mặt đất ảm đạm đầy chết chóc, cây cối khô héo, cỏ dại mọc loạn. Màu ấm duy nhất nằm ở nơi gió mạnh và mặt trời mọc, một vệt đỏ rực nhuộm đất thành biển máu.

Lữ Bát Phương đổi ca với tài xế, tiếp tục lái xe, Vương Dư thì ngồi gặm bánh mì khô.

Thời Uyên cũng tỉnh, mang theo cơn buồn ngủ ngắm nhìn về phía xa xăm.

Cậu mặc quần áo rộng thùng thình của một chiến sĩ nào đó, đeo dây chuyền răng sói, từ cổ đến vai trong ánh nắng ban mai phác thảo ra đường nét tuyệt đẹp, tưah như một tác phẩm nghệ thuật.

—Thời Uyên rất đẹp.

Như được trời cao ưu ái, ngoại hình hoàn hảo, mắt sáng, mày đen, bùn đất và cỏ vụn cũng không che nổi làn da sáng như ngọc ngà của cậu. Trong đồng hoang thô ráp, trong thời đại khó khăn này, cậu là cái kiểu đẹp mà khiến người khác phải nhớ mãi.

Thời Uyên không nhận ra dù có ngoại hình khác thường, cậu vẫn thu hút bao ánh nhìn. Hoa hồng có gai, nhưng luôn có người muốn chạm.

…Đó chính là vấn đề.

Vương Dư khẽ thở dài.

Nhan sắc này trên bất kỳ ai cũng là ngọn lửa không tự biết, vượt qua muôn vàn váy áo hay vest sang trọng. Nếu đi kèm tâm cơ thì nó sắc bén như lưỡi dao, đủ giết người trong vô hình.

Nhưng trên người ngốc nghếch như Thời Uyên nó lại quá mềm mại, ngay cả chút gai cũng chỉ là phô trương.

Nhan sắc ngây thơ và mềm mại là tai họa, không có ngoại lệ.

“Thời Uyên.” Vương Dư gọi.

Thời Uyên quay lại nhìn cô.

Vương Dư lại nói: “Thế giới này rất nguy hiểm, em còn nhiều thứ phải học lắm.”

“Ừm…” Thời Uyên đương nhiên biết điều đó, cậu bối rối, “ Tôi đang cố học rồi.”

“Để tôi dạy em một chút.” Vương Dư nói, lại hít sâu một hơi, “Có quá nhiều thứ phải nói, hơi không biết bắt đầu từ đâu… Nhưng chúng ta bắt đầu từ cái cơ bản nhất. Em biết ‘vực sâu’ là gì không?”

Thời Uyên: “…”

Thời Uyên: ?!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play