Vương Dư không để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của Thời Uyên, nghiêm túc giải thích.
Vực sâu
Nó là thứ đáng sợ nhất trên thế giới.
70 năm trước, vào năm 2170, vài vực sâu xuất hiện từ hư không, trong vòng cực, sâu trong sa mạc, giữa rừng mưa nhiệt đới… Không ai biết chúng sinh ra thế nào, nhưng chúng sâu không thấy đáy, có thể nuốt chửng vạn vật.
Sinh vật đến gần vực sâu đều bị dị hóa: chim mọc năm sáu cái đầu, côn trùng biến thành khổng lồ , sói hoang chỉ còn xương vẫn chạy được. Những sinh vật bị chúng tấn công lại tiếp tục biến dị, dẫn đến tình hình mất kiểm soát.
Liên minh dốc hết sức chống lại sự lây nhiễm, nhưng mô hình biến dị này vượt ngoài phạm vi của khoa học. Ngày càng có nhiều sinh vật chết chóc hơn xuất hiện, con người cũng bị lây nhiễm, thành phố sụp đổ, trật tự theo đó mà tan rã. Giờ đây chỉ còn vài thành phố còn tồn tại, dựng lên những tuyến phòng thủ vững như tường đồng vách sắt.
Mọi dịch bệnh đều bắt nguồn từ vực sâu. Nó là nguồn lây, nó gây ra ngày tận thế.
Con người dùng đủ từ ngữ để mô tả nó: dị biến, thiên tai, đại nạn… Có người nói chúng ta cuối cùng sẽ khám phá được bằng khoa học, có người bảo đây là sự trả thù của thiên nhiên, có người cho rằng nó chứng minh cho cuốn sách Khải Huyền.
Dù có bao nhiêu vùng vẫy phản kháng, bao nhiêu nguyền rủa và căm hận, thì vực sâu vẫn nằm ở đó.
Ai cũng sợ hãi, nhưng lại bất lực.
“Đã qua rất lâu rồi, từ khi tôi sinh ra đã thế.”
Vương Dư nói, “Hồi nhỏ, bố mẹ thường kể về thế giới trước ngày tận thế, cho tôi xem băng ghi hình, phim ảnh, ảnh chụp, nhưng tôi vẫn thấy cái ‘thế giới bình thường’ ấy xa xôi lắm.” Cô mỉm cười với Thời Uyên,
“Em cũng khó mà tưởng tượng được, đúng không?”
Lữ Bát Phương chen vào: “Bố tôi bảo hươu chỉ nên có bốn chân, tôi không tin, nói ông ấy đầu óc có vấn đề, thế là bị ông ấy lấy thắt lưng quất cho. Trời ạ, hươu tôi thấy toàn mọc chân lung tung, từ mười chân đến không chân luôn, sao trách tôi được!”
Thời Uyên bình tĩnh lại, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của họ.
Vương Dư tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, nghiên cứu về vực sâu chưa bao giờ dừng lại. Chúng tôi biết mỗi vực sâu là một thực thể độc lập, có cách lây nhiễm riêng. Chẳng hạn như vực sâu số 7 có đặc điểm là ‘khổng lồ hóa’, sinh vật bị nó lây nhiễm sẽ to ra gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Vực sâu số 3 có đặc điểm là ‘xương hóa’, vực sâu số 4 là ‘dị dạng đa chi’—con hươu mà Lữ Bát Phương gặp chắc thuộc loại này. Hiện tại chúng tôi chưa phát hiện các vực sâu có liên hệ gì với nhau.”
Thời Uyên im lặng một cách bất thường.
Một lúc sau cậu mới hỏi: “Vậy… có ai sống cạnh vực sâu không?”
“Sống?” Vương Dư hơi ngạc nhiên, “Không thể nào , ít nhất người thường thì không.”
Cô dừng một chút, “Chỉ có các đội quân đồn trú, tức là ‘người giám sát vực sâu’. Như tên gọi, họ chịu trách nhiệm quan sát vực sâu. Chứ người thường chỉ muốn tránh vực sâu càng xa càng tốt thôi.”
Cô tưởng Thời Uyên không hứng thú với chủ đề này, không ngờ cậu ngẩng phắt đầu lên hỏi:
“Tôi phải đến đâu để tìm người giám sát?”
“Em tìm người?” Vương Dư nhướn mày.
Thời Uyên do dự nửa giây, gật đầu.
Vương Dư hỏi: “Tên gì? Anh ta còn tại ngũ không?”
Thời Uyên khẽ nói: “Tôi không biết.”
Vương Dư bối rối: “Không biết? Sao lại không biết? Anh ta là ai của em, phải có manh mối chứ, là họ hàng hay bạn bè?”
“Không phải” . Thời Uyên thầm nghĩ, không phải.
Anh ấy là… người giám sát của tôi.
Vương Dư sợ cậu không hiểu, cố gắng mô tả sự đáng sợ của vực sâu.
Cô đâu biết thiếu niên bên cạnh mình đến từ sự mục rữa đáng sợ đó , cậu chính là vực sâu.
Dưới vực sâu là sương đen dày đặc lại nặng nề, ý thức của Thời Uyên nằm trong đám sương đen hỗn độn ấy. Thế giới đó nhàm chán và vô nghĩa, cậu rất cô độc, lại còn mù lòa, câm lặng, chìm trong giấc mơ dài.
Không biết từ ngày nào, giấc mơ đen kịt bỗng nứt ra một khe hở, ánh sáng len vào đánh thức cậu.
Thời Uyên thấy trời xanh mây trắng, thấy người bạn đồng hành, giám sát và cũng là người ngắm nhìn mình.
Đó là một người đàn ông trẻ, mày đẹp mắt sáng, thần thái rực rỡ.
Người đàn ông chuyển đến tháp quan sát bỏ hoang cạnh vực sâu, ngày ngày ghi chép dữ liệu, dọn dẹp sinh vật lây nhiễm, giám sát vực sâu.
Triết gia Nietzsche từng nói: “Khi đấu với quái vật, hãy cẩn thận kẻo chính mình cũng trở thành quái vật. Khi bạn nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại bạn.”
Tạm gác triết lý qua một bên, đối với Thời Uyên mà nói thì chỉ có một điều là thật: cậu rất thích ánh nhìn của con người đó.
Từ khi người đàn ông đến, vực sâu cô đơn lần đầu được nhìn ngắm thế giới, mãn nguyện vô cùng.
Nếu cậu là mèo, cậu sẽ dựng đuôi cao; nếu là chó, cậu sẽ nhảy nhót vui mừng.
Nhưng cậu không phải.
Nên cậu chỉ có thể âm thầm vui vẻ trong bóng tối. Dù là ngày trăng rằm hay là mùa đổi thay thì người đàn ông đó vẫn luôn ở bên cậu.
Như thế mười năm .
Cho đến một ngày người đàn ông đó biến mất.
Không xuất hiện nữa.
Thời Uyên ban đầu nghĩ anh sẽ sớm trở lại, nhưng cậu đợi vài ngày, vài tuần, vài tháng , đợi mãi mà vẫn không thấy anh.
Vực sâu buồn bã.
Cậu đau lòng quá, đau đến biến dạng, đau đến quyết định đi tìm con người của mình. Vậy là ngày hôm sau, vực sâu biến mất, thiếu niên bước đi dưới ánh bình minh đầu tiên của đồng hoang.
Đó là lai lịch của Thời Uyên.
Nếu không có Vương Dư, cậu cũng không biết là còn có những vực sâu khác, cũng không biết là vực sâu gây ra tận thế.
Dù sao giờ cậu đã hiểu rồi, con người của cậu là “người giám sát vực sâu”.
Đội xe tiếp tục tiến lên.
Giờ nghỉ trưa, Thời Uyên ôm hộp đậu vàng sốt cà chua đi tìm Lữ Bát Phương. Cậu vẫn hơi sợ những người khác trong đội, nhưng cũng đã đỡ hơn trước.
Lữ Bát Phương ngồi xổm cạnh xe, đang vật lộn với miếng thịt bò khô cứng như tấm sắt, nghiến răng ken két, mặt mày dữ tợn.
Thời Uyên ngồi bên, hỏi: “Có vực sâu nào biến mất chưa?”
Cậu đang vòng vo hỏi về chính mình.
Cậu nghĩ con người rất thông minh, chắc chắn sẽ nhận ra có một vực sâu biến mất, huống chi cậu còn không biết số hiệu của mình—hình như mỗi vực sâu đều có số.
“Có chứ!” Quả nhiên, Lữ Bát Phương thích nói nhiều vỗ đùi,
“ Cậu hỏi khéo thế, mới gần đây thôi vực sâu số 0 đã biến mất, lạ lắm đúng không? Thật là mở mang tầm mắt nha, chỗ nó ở giờ đã biến thành đất bằng! Chuyện này gây xôn xao lớn lắm , đến giờ mọi người vẫn chưa hiểu tại sao.”
Thời Uyên: “Ồ…”
Rồi cậu rơi vào trầm ngâm, không nói gì.
Lữ Bát Phương tưởng chủ đề đã dừng ở đó nên tiếp tục gặm thịt khô. Xung quanh ngoài người canh gác ra, mọi người nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Anh ta lén lút lấy tạp chí mỹ nữ giấu dưới đệm xe ra ngắm một chút, chưa lật được hai trang đã bất ngờ nghe Thời Uyên lẩm bẩm:
“Tôi là số 0.”
“Khụ khụ khụ! Khụ!” Lữ Bát Phương bị sặc miếng thịt khô, suýt thì nghẹn chết. Anh ta ho lên sặc sụa, nhìn Thời Uyên chằm chằm, nghi hoặc hỏi:
“Sao, sao tự nhiên lại nói thế!”
Thời Uyên: ?
Lữ Bát Phương: “Nhưng nói thật, cậu trông cũng không giống số 1…”
Thời Uyên lại không hiểu anh ta đang nói gì, hỏi: “Số 1 là gì?”
“À.” Lữ Bát Phương giật mình nhận ra là mình suy nghĩ bậy bạ, có thể đã hiểu lầm Thời Uyên,
“Không có gì, không có gì.”
Thời Uyên: “Thật không?”
“Thật, nào nào, ăn tiếp đi, thịt khô này thơm thật đó.”
“Nói tôi nghe đi.” Thời Uyên mở to mắt nhìn Lữ Bát Phương, đuôi khẽ đung đưa,
“Tôi muốn học.”
Lữ Bát Phương: “…”
Bị ánh mắt xinh đẹp này nhìn thì ai mà từ chối nổi!!
Lữ Bát Phương: “Khụ, là, ờ, nói sao nhỉ, thường chỉ người khỏe mạnh hoặc mạnh mẽ? Đại khái thế, tôi cũng không rõ lắm.” Anh ta ấp úng nói.
Thời Uyên bối rối cuộn đầu đuôi lại, cũng không hỏi thêm, lặng lẽ ghi một dòng vào sổ tay học tập về con người.
Lúc này Lữ Bát Phương mới thở phào.
Thời Uyên ăn vài miếng đậu lại hỏi: “Vậy vực sâu số 0 có người giám sát không?”
“Có chứ.” Lữ Bát Phương nghĩ sao chủ đề lại quay lại, “Người giám sát nó không phải là Lục thượng tướng sao.”
“ Lục Thượng tướng ?”
“Ồ đúng, cậu không biết anh ấy.” Lữ Bát Phương nói, “Ý tôi là thượng tướng Lục Thính Hàn. Anh ấy là người giám sát duy nhất của vực sâu số 0, sau đó được điều đi, giờ đang ở trong thành.”
“…Trong thành?” Thời Uyên lặp lại.
“Đúng, cậu sẽ sớm gặp anh ấy thôi.”
Lục Thính Hàn.
Thì ra con người của cậu tên Lục Thính Hàn.
Họ sắp gặp nhau rồi!
Tin vui đến quá nhanh, Thời Uyên mừng đến lâng lâng cả người , lúc lên xe vẫn nghĩ về chuyện này. Cậu không định nói với ai Lục Thính Hàn là người cậu tìm—ngay cả cậu cũng biết thượng tướng là chức quan lớn, nói ra sẽ làm mọi người hoảng sợ.
Mọi người lại lục tục lên xe.
Đội xe tiếp tục hành trình, Vương Dư sắp xếp xong các lọ thuốc y tế, mới chợt nhớ ra:
“Đúng rồi, Thời Uyên, em không phải tìm người sao? Tôi vừa hỏi một người bạn, anh ấy phụ trách bên liên lạc, nếu em nhớ ra gì thì nói với anh ấy, anh ấy sẽ tìm cách giúp—anh ấy biết nhiều tin tức lắm.”
“Không cần đâu.” Thời Uyên nói, “Cảm ơn chị.”
Vương Dư ngẩn ra: “Em biết tìm ai rồi? Nhanh thế?”
“Vâng, em biết rồi,” Thời Uyên nghĩ Lục Thính Hàn giỏi vậy chắc là số 1 mà Lã Bát Phương nói rồi ,
“Em sẽ vào thành, vào thành tìm số 1.”
Vương Dư: “…”
Cô im lặng hai giây: “Thời Uyên, không ngờ em cá tính thế đấy.”
Lữ Bát Phương chỉ muốn thu nhỏ đầu mình lại.
Chưa kịp nghĩ cách cứu vãn thì kênh liên lạc vang lên: “Cách 800 mét hướng tây bắc, nghi ngờ có người sống sót. Tọa độ đã gửi.”
Mọi thiết bị liên lạc đều rung lên, một điểm trên bản đồ được đánh dấu đỏ chót.
Lữ Bát Phương nhìn về phía đó, nói: “Hình như… là hai người.”
Vương Dư bảo: “Hiếm thật đấy, chuyến này chúng ta cứu được kha khá người rồi.”
Ba drone bay qua, hình ảnh truyền về cho thấy một nam một nữ đứng giữa đồng hoang vẫy tay dữ dội, hét lên: “Đây! Đây! Cứu chúng tôi!”
Họ bọc kín cả người, khẩu trang chống bụi, áo khoác dày có mũ, găng tay chống cắt, quần tác chiến, giày leo núi, không lộ chút da thịt nào—đối với người đi bộ trên đồng hoang, đây là biện pháp bảo vệ cần thiết.
Đội xe dừng lại.
Kênh chỉ huy vang lên giọng nói đàn ông, Thời Uyên nhận ra là “đội trưởng Thái”. Thiết bị trên xe vận hành với tốc độ cao, máy quét nhiệt, sonar, máy dò ô nhiễm… mọi dữ liệu đều bình thường. Đội trưởng Thái ra lệnh cho ba xe địa hình tách khỏi đội, tiến về phía người sống sót.
Thời Uyên cũng nhìn về hướng đó.
Cậu nghĩ con người thật tốt bụng, sẵn lòng cứu đồng loại, không như quái vật hay tàn sát lẫn nhau.
Người sống sót vẫn vẫy tay. Không biết sao từ dưới đất vọng lên tiếng ù ù.
Tiếng động càng lúc càng to.
Thời Uyên nhìn mọi người xung quanh, Vương Dư, Lữ Bát Phương và tài xế không phản ứng gì, kênh liên lạc cũng không ai nhắc. Cậu do dự, lẽ nào đây lại là một kiến thức mà cậu không biết?
Khi cậu nhận ra âm thanh này vượt ngoài khả năng nghe của tai người và máy móc, thì đã quá muộn.
Mặt đất nứt toác, ba xe gần người sống sót bị lật nhào! Vài xúc tu khổng lồ phá đất chui lên, cuốn xe nâng lên không trung. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, mặt đất lại rung chuyển, xuất hiện thêm nhiều xúc tu như rắn độc trườn ra từ lòng đất. Đất đá nứt vỡ kêu rầm rầm, kênh liên lạc đầy tiếng rè, có ai đó gào lên:
“ Có kẻ địch tấn công!!”
Xúc tu mọc lông vũ rực rỡ như chim, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Chúng khẽ cuốn, xe địa hình nửa tấn bị vặn thành hình dạng như cái bánh quai chèo.
Vô số đạn xuyên qua chúng. Chúng mềm nhũn ,co rút rũ xuống, vết thương rỉ ra máu màu xanh, nhưng rất nhanh lại có xúc tu mới trồi lên. Đội xe nhanh chóng khởi động, vang lên tiếng động cơ gầm rú, chân ga đạp hết cỡ—vô số kinh nghiệm cho thấy, khi đối mặt sinh vật lây nhiễm lạ, chạy khỏi phạm vi tấn công là lựa chọn tốt nhất.
Đội xe này dày dạn kinh nghiệm, xe chạy tốc độ cao vẫn giữ được đội hình, đội hỏa lực mạnh đảm nhận chặn hậu, súng máy dựng lên, máu xanh bắn tung tóe. Trong hỗn loạn lại có thêm hai xe bị lật nhào, Thời Uyên trên xe bị lắc lư đến ngã tới ngã lui.
Thế giới rơi vào ầm ĩ, giữa tiếng nổ Thời Uyên lại nghe tiếng ù ù từ dưới đất.
Nó tiến đến nhanh chóng.
Chưa kịp nói gì xe địa hình của cậu đã bị lật—xúc tu không đụng trúng thân xe, chỉ sượt qua cửa bên phải. Cửa xe vỡ nát như bùn, tài xế đánh lái gấp, xe lật nghiêng kèm theo Thời Uyên bị văng ra ngoài.
Trong không trung cậu nghĩ: Đáng lẽ mình nên thắt dây an toàn.
Cái đuôi giúp cậu giữ thăng bằng tuyệt vời, cậu điều chỉnh tư thế giữa không trung, đáp đất mềm mại như một chú mèo, lăn vài vòng, ngoài dính đầy bùn và bụi ra thì cơ thể không sao.
Chưa kịp đứng dậy thì “rầm!” một tiếng.
Cậu ngoảnh đầu thấy Lữ Bát Phương nghiến răng nằm gần đó, rõ ràng là ngã không nhẹ.
Trên đầu là mưa đạn, Thời Uyên không dám đứng dậy mà bò đến bên cạnh Lữ Bát Phương, lo lắng hỏi:
“Anh cũng không thắt dây an toàn à?”
Lữ Bát Phương bị va vào đầu, không hiểu Thời Uyên nói gì, nếu không anh ta đã phàn nàn làm gì có ai bình thường ,mà giờ lại quan tâm đến vấn đề an toàn giao thông!!
Khi tỉnh táo lại , anh ta ngay lập tức rút súng, kéo Thời Uyên xuống chân dốc gần đó.
Con dốc nhô lên che chắn cho họ. Đội xe đã đi xa, chỉ còn lại đội hỏa lực chặn hậu ở xa, tạo thành đội hình nửa vầng trăng lỏng lẻo.
Họ bị lạc.
Ở chính nơi xúc tu có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Đừng lên tiếng.” Lữ Bát Phương thì thào, máu chảy thành dòng trên trán. Anh ta thận trọng thò đầu ra nhìn—
Xúc tu vẫn đang vung vẫy.
Kỳ lạ là hai người sống sót vẫn đứng nguyên! Họ không chạy trốn, thậm chí còn vẫy tay.
Thời Uyên cũng thò đầu nhìn.
Chưa kịp thấy rõ thì người sống sót đã… bay lên?