Hai xúc tu mảnh khảnh đỡ lấy lưng của những người sống sót, nâng họ lơ lửng giữa không trung. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy xúc tu đâm xuyên qua da, kết nối với cột sống, từng sợi thần kinh bị thao túng — đó cũng là lý do họ có thể vẫy tay.
Khi bị xúc tu nâng cao, một chiếc giày của người đàn ông rơi xuống, để lộ ra bàn chân sưng phù, tím tái.
Hai người này đã chết từ lâu, trở thành con rối của xúc tu.
Hai thi thể bị treo lơ lửng nhưng cử động vẫn linh hoạt như người sống. Người đàn ông lo lắng nhìn quanh, người phụ nữ giơ hai tay vẫy, như thể người thật đang kêu cứu. Trên xúc tu còn có những khối u lồi lõm, phủ đầy lông vũ, lúc này khối u nứt ra để lộ miệng khí.
Miệng khí mở ra khép lại, dùng một giọng nam hét lên: “Các người đi đâu, tại sao lại bỏ mặc chúng tôi?”
Rồi nó lại dùng giọng nữ thét lên: “Đừng bỏ chúng tôi! Xin các người, mau cứu chúng tôi! Tôi còn một đứa con ở nhà!”
Lữ Bát Phương sởn cả gai ốc.
Nếu không nhìn thấy xúc tu, anh ta hoàn toàn không thể phân biệt đây có phải người thật hay không. Nếu chết ở đây, có lẽ anh ta cũng sẽ biến thành con rối, bị xúc tu điều khiển để dụ dỗ nhóm người tiếp theo.
May mắn thay ,có lẽ do họ quá kín đáo, xúc tu không chú ý đến họ, ngược lại có vài cái đuổi theo đoàn xe. Đoàn xe đã đi xa hẳn, hầu như không còn nghe thấy tiếng súng, chỉ còn lại tiếng kêu la thảm thiết của con người do xúc tu giả vờ và tiếng rít của gió khi chúng chuyển động.
Sự tĩnh lặng đột ngột này không hề làm dịu đi căng thẳng. Lữ Bát Phương toát mồ hôi tay, quay đầu nhìn thì thấy Thời Uyên cũng đang chăm chú quan sát xúc tu.
Thần thái của cậu rất bình tĩnh.
Giống như sự bình tĩnh khi đưa tay về phía ong chúa, ngay cả sự tò mò trong mắt cũng không mang chút vui buồn nào.
Khoảnh khắc ấy Lữ Bát Phương cảm thấy một sự kỳ dị dâng lên trong lòng.
Như thể Thời Uyên và lũ quái vật mới là cùng một phía.
Cảm giác này chỉ là thoáng qua. Anh ta nắm chặt khẩu súng bên mình, lấy điện thoại ra gõ chữ, đưa cho Thời Uyên xem:
【Họ sẽ liên lạc với thành phố, thành phố không xa, viện binh sẽ đến nhanh thôi】
Nghĩ một chút anh ta lại bổ sung: 【Đừng sợ, tôi đã gửi tọa độ của chúng ta đi, họ sẽ quay lại thôi 】
Thực ra Lữ Bát Phương không chắc có ai đến cứu họ không.
Về mặt nhân đạo, không ai nên bị bỏ rơi ,nhưng thực tế thì thường tàn khốc. Họ chỉ có hai người, để cứu hai người mà tiêu tốn lượng lớn nhân lực, tài lực, quay lại khu vực nguy hiểm đầy sinh vật lây nhiễm này ,chắc chắn là một vụ làm ăn lỗ vốn, trung tâm chỉ huy sẽ không phê duyệt.
Nếu viện binh thực sự đến thì chỉ có một lý do: nơi này quá gần thành phố, trung tâm chỉ huy cho rằng cần lập tức tiêu diệt sinh vật lây nhiễm để tránh đe dọa đến thành phố.
Nhưng Lữ Bát Phương không thể nói với Thời Uyên như vậy.
Thời Uyên nhìn dòng chữ anh ta gõ, lặng lẽ gật đầu rồi rụt đầu lại.
Những xúc tu còn lại dần rút xuống lòng đất, ngay cả hai thi thể trên không trung cũng biến mất.
Khi chưa rõ tập tính của quái vật, giữ yên lặng ít nhất có thể giúp họ sống sót. Hai người cứ thế nằm sấp trên sườn dốc, không nói lời nào, lắng nghe hơi thở của nhau, dần hao mòn trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Thời Uyên nằm một lúc liền bắt đầu thấy chán.
Nếu là trước đây, khi chưa biết đến sự nguy hiểm của quái vật, cậu chắc chắn đã đứng dậy bỏ đi, cũng chẳng cần giả vờ như bây giờ. Hơn nữa từ khi gặp ong chúa, cậu đã suy ra có lẽ mình có thể đối phó với xúc tu.
Nhưng cậu không muốn bại lộ thân phận, nếu không Lữ Bát Phương cũng sẽ ghét cậu giống như Tạ Thiên Minh.
Cậu khá thích Lữ Bát Phương, từ anh ta cậu đã nghe được rất nhiều câu chuyện.
Thời Uyên khẽ vung đuôi, nghiêng đầu nhìn liền thấy Lữ Bát Phương đang rất căng thẳng, tay cầm súng chặt đến mức khiến đầu ngón tay hơi tím tái.
Cậu nghĩ, thôi thì ở đây với Lữ Bát Phương vậy.
Con người cũng như cậu, đều là sinh vật sợ cô đơn.
Mặt trời chiếu lên hai người bọn họ, may mà thời tiết không nóng. Từng phút từng giây trôi qua thật khó khăn, hai ba tiếng sau, khi họ uống cạn giọt nước cuối cùng trong bình thì cũng đến thời điểm hoàng hôn.
Lữ Bát Phương liên tục kiểm tra thiết bị đầu cuối.
Trung tâm chỉ huy nhận được tọa độ anh ta gửi, chỉ bảo anh chờ tại chỗ, đợi thêm thông tin nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng viện binh.
Anh ta do dự hồi lâu, tiếp tục gõ chữ cho Thời Uyên: 【Chờ thêm nửa tiếng nữa, nếu vẫn không có tin tức, chúng ta sẽ tự cứu mình】
Thời Uyên gật đầu.
Nửa tiếng sau, thiết bị đầu cuối không có tin tức. Lữ Bát Phương lấy con dao găm bên mình đưa cho Thời Uyên, gõ chữ:
【Bò về phía trước, nếu bị phát hiện thì cậu cứ chạy thẳng, đừng quan tâm tôi, cũng đừng quay đầu lại】
Thời Uyên nhận con dao, Lữ Bát Phương dẫn đầu bò về phía bắc — gần đó có một tảng đá, có thể làm nơi ẩn nấp tạm thời, cách bảy tám trăm mét có vài cây chết khô.
Tư thế bò rất khó chịu, chậm chạp và tốn sức, anh ta không biết phạm vi hoạt động của xúc tu xa cỡ nào, đây là một thử nghiệm gian nan và nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
Thời Uyên bò theo sau anh.
Chưa bò được trăm mét, cậu đã nghe thấy tiếng ù ù từ dưới lòng đất.
Xúc tu phát hiện ra họ, đang tiến đến nhanh chóng!
Tai của con người không nghe được âm thanh này, nên Lữ Bát Phương không hề hay biết.
Thời Uyên dừng lại, quay đầu.
Cậu có hơi buồn, cậu không muốn giết ong chúa, cũng không muốn giết những xúc tu này, nhưng nếu đã không thể tránh vậy thì chỉ đành để chúng chết.
Vảy đuôi của cậu vốn mịn màng, bóng loáng, ôm ngủ là có thể mơ đẹp cả đêm, giờ đây lại như một con thú bị giật mình làm ra thế chuẩn bị tấn công, vảy mở ra khép vào, phát ra âm thanh như kim loại cọ xát, từng mảnh sắc bén như gai sắt. Vài mảnh vảy đen dưới khóe mắt lúc này càng thêm quỷ dị, khiến da cậu trắng đến trong suốt.
Cậu vẫn đẹp.
Chỉ là vẻ đẹp này lại mọc gai, quỷ dị như một thanh đao lạnh dính máu.
“Ù ù ù —”
Khi xúc tu đến ngay dưới chân họ, chúng đột nhiên dừng lại, lao thẳng về hướng ngược lại — vài tiếng nổ vang lên ở phía chân trời! Tiếng nổ chói tai như vô số lưỡi dao sắc bén xé toạc bầu trời!
Lữ Bát Phương quay phắt lại, hét lên:
“Nằm xuống, đừng động!!”
Thời Uyên chưa kịp phản ứng, Lữ Bát Phương đã lao lên người cậu. Qua khóe mắt, cậu thấy chân trời xuất hiện vài phi cơ, mang theo tiếng rít gió đồng loạt lao đến. Chúng thả bom xuống, hai giây sau mặt đất rung chuyển, đất đá bắn tung tóe lên cao vài mét.
Không kích đến rồi.
Xúc tu bị chọc giận, nó dốc toàn lực vươn lên trời nhằm cố kéo phi cơ xuống nhưng vô ích.
Sau hai đợt oanh tạc, phi cơ rời đi. Ngay sau đó, phía bắc đồng hoang xuất hiện một đội người, toàn thân vũ trang, bước qua khói bụi của vụ nổ.
Xúc tu bị bom đánh đến hấp hối, nhưng vẫn có vài cái giãy giụa trong cơn thịnh nộ. Lại một trận chiến khốc liệt diễn ra, đạn, ánh dao, tiếng gầm, Thời Uyên thò đầu muốn nhìn nhưng bị Lữ Bát Phương ấn xuống:
“Đừng nhìn, đừng nhìn, cẩn thận đạn lạc!”
Thời Uyên đành rụt lại, hỏi: “Họ đến cứu chúng ta à?”
“… Coi như vậy đi.” Lữ Bát Phương nở nụ cười phức tạp, “Tóm lại là tạm thời chúng ta chưa chết.”
Họ vẫn nằm sấp tại chỗ.
Không biết qua bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông độc nhãn cầm súng xuất hiện trước mặt họ.
Thời Uyên nhận ra từ cằm đến cổ anh ta có một lớp vảy xanh như vảy rắn.
Độc nhãn quan sát hai người, ánh mắt dừng trên người Thời Uyên ba giây, rồi nghiêng đầu nói vào thiết bị liên lạc:
“Tìm thấy hai mục tiêu, bắt đầu di chuyển.”
Anh ta ra hiệu, Lữ Bát Phương liền hiểu ý kéo Thời Uyên định đứng dậy.
Chưa kịp đứng lên, thì một xúc tu lặng lẽ xuất hiện sau lưng độc nhãn. Thời Uyên định lên tiếng cảnh báo, nhưng thấy người đàn ông như có mắt sau lưng, bắn vài phát xuyên thủng xúc tu. Máu xanh bắn đầy người anh ta, xúc tu quá gần, đau đớn quằn quại hất văng khẩu súng. Miệng khí lại xuất hiện, dùng giọng con người gào lên:
“Đừng giết tôi! Tôi còn sống, tôi không phải quái vật!”
Nói xong nó bất ngờ lắc mạnh, đẩy thi thể nữ lên trước mặt độc nhãn.
Thi thể được bọc kín, cộng với cử động sinh động nên thoạt nhìn khó phân biệt sống chết.
Độc nhãn tặc lưỡi, không chút do dự dùng hai tay kẹp đầu và cổ nó, ra sức siết. Cơ bắp trên tay anh ta nổi lên, sau một tiếng nổ ghê rợn, đầu thi thể bị bóp nát. Xương vụn đâm vào lòng bàn tay, nhưng anh ta như không biết đau, rút dao đâm ngược vào chỗ nối giữa xúc tu và cột sống thi thể, xoáy một nhát, thi thể đổ gục.
Nhân lúc này, vài xúc tu từ dưới đất chui lên, lao về phía ba người nhưng lại bị đạn bắn gục.
Viện binh đã đến, ba bốn người giương súng, triệt để tiêu diệt xúc tu ở khu vực này.
Nếu Thời Uyên có chút kiến thức, cậu sẽ nhận ra sức mạnh và tốc độ phản ứng của những chiến binh này tuyệt đối không phải của con người.
Nhưng cậu chẳng có kiến thức gì, chỉ thấy những người này thật giỏi.
Trận chiến gần như kết thúc, Chỉ còn lại vài xúc tu đang thoi thóp.
“Đi thôi.” Độc nhãn thu dao, hất cằm với họ.
Thời Uyên và Lữ Bát Phương theo anh ta, lên chiếc xe địa hình vừa tới, cuối cùng rời khỏi nơi nguy hiểm. Lữ Bát Phương thở phào, mang theo niềm vui sống sót sau tai nạn, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Họ an toàn rồi.
Xe chạy về phía bắc nửa tiếng, đến một khu vực trú đóng tạm thời. Vài chiếc xe đỗ ở vòng ngoài, chiến binh cầm súng tuần tra, lực lượng viện binh đã dựng lều, băng bó cho người bị thương.
Đội viện binh từ thành phố chia làm hai nhóm, một nhóm tiếp ứng đoàn xe, một nhóm đến chỗ Thời Uyên. Những người bị lạc một mình được cứu trên đường đều tập trung ở đây.
Thời Uyên và Lữ Bát Phương vừa xuống xe đã thấy Vương Dữ.
Vương Dữ đầu quấn băng, đi khập khiễng, thấy họ thì sững sờ, lẩm bẩm:
“Tốt quá, các cậu còn sống…”
Cô ôm Lữ Bát Phương rồi xoa đầu Thời Uyên.
Thời Uyên và Lữ Bát Phương bị lấy máu, ở trong một lều có lính gác để chờ kết quả.
Kết quả là cả hai không bị nhiễm.
Ra khỏi lều, Lữ Bát Phương đi tìm người anh em tốt trong đám người bị thương, Thời Uyên không quen ai khác, bởi vì rảnh rỗi nên đi lung tung.
Có khá nhiều người bị thương. Nhân lực không đủ, người bị thương nặng được ưu tiên chữa trị, còn người bị thương nhẹ tụ tập lại, hoặc là tự nghiến răng băng bó hoặc là nằm rên rỉ trên đất.
Thời Uyên thấy vết thương của vài người bắt đầu mọc lông vũ — giống hệt lông trên xúc tu, run rẩy trong gió, như những bông hoa rực rỡ. Những người này bị nhân viên y tế đưa đi, Thời Uyên không biết họ đi đâu.
Cậu cứ thế đứng nhìn một lúc, lén quan sát con người, nhìn biểu cảm , động tác và cách nói chuyện của bọn họ.
Cho đến khi có vài ánh mắt đổ dồn vào cậu, khiến chứng sợ người của cậu lại phát tác, cậu mới rời đi.
Khi đi ngang đám xe địa hình, cậu nghe ai đó khẽ gọi:
“Thời Uyên! Thời Uyên, qua đây chút!”
Giọng nói phát ra từ sau một chiếc xe.
Thời Uyên đi vòng qua, tìm một lúc thì thấy một người đàn ông trung niên dựa vào lốp sau, quần áo đầy máu và bùn lầy.
Thời Uyên nhận ra ông. Ông là người lái xe ít nói trên xe, Lữ Bát Phương hình như gọi ông là “lão Hà”.
Lão Hà mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh, ôm bụng gọi:
“Thời Uyên, qua đây.”
Thời Uyên tiến đến bên cạnh ông ta: “Ông bị thương rồi, tôi đi gọi người nhé?”
Cậu thấy lão Hà bị thương rất nặng, gương mặt nhuốm đầy phong ba nhăn nhó, làm nổi bật nếp nhăn trên trán và khóe mắt.
“Không, không cần, cậu đừng gọi người.” Lão Hà thở hổn hển, “Nghe tôi nói, tôi cần cậu giúp một việc. Cậu nhìn sang bên trái, trong dãy xe đó, chắc có một chiếc còn chìa khóa trong xe, cậu tìm được là chiếc nào không?” Ông bổ sung,
“Đừng gọi người.”
Thời Uyên: “Ông thật sự không cần bác sĩ à?”
“Không cần.” Lão Hà kiên quyết, “Cậu đi nhanh đi, tôi chỉ có thể trông cậy vào cậu.”
Thời Uyên bối rối cuộn đuôi. Cậu thấy lão Hà rất bất thường, nhưng tự nhận là mình không hiểu con người, nên cậu vẫn làm theo lời ông ta, đứng dậy đi tìm từng chiếc xe.
Thân xe rất bẩn, kính và lốp dính đầy bùn, còn có thứ giống như mảnh thịt. Chưa kịp tìm thì cậu đã nghe thấy tiếng quát:
“Này, cậu làm gì ở đó! Tránh xa xe ra!”
Thời Uyên nhìn qua, là một chiến binh trẻ đang trừng cậu, cầm súng bước nhanh tới:
“Đúng, nói cậu đấy, cậu từ đâu tới, mau rời đi!”
Thời Uyên: “Được thôi.”
Lão Hà không muốn gặp người ta nên cậu không thể dẫn chiến binh qua.
Thời Uyên đi ra ngoài vòng xe, chiến binh trẻ thả lỏng biểu cảm, định quay đi nhưng đột nhiên khựng lại.
Thời Uyên nhìn theo ánh mắt anh ta, thì thấy một vệt máu không rõ ràng.
Lão Hà có lẽ đã bò từ hướng đó tới, để lại dấu vết, vài giọt máu đỏ rơi trên đất. Chiến binh nhíu mày nhận ra điều bất thường, bước tới vài bước:
“Sao lại—”
Chậm mất một khắc, một bóng người lao ra từ sau xe nhanh như chớp! Thời Uyên bị ai đó dùng tay khóa lại từ phía sau, nòng súng lạnh buốt kề vào thái dương, giọng khàn khàn của lão Hà vang lên:
“Đừng lại gần! Đừng lại gần — nếu không tôi giết cậu ta!”
Chiến binh khựng lại, kinh ngạc và phẫn nộ thoáng qua đáy mắt.
Rồi anh ta nhìn chằm chằm lão Hà, gằn từng chữ:
“Ông muốn làm gì, ông điên rồi à.”
Lão Hà rất yếu, dốc hết sức mới làm được động tác nhanh như vậy, giờ đã gần như không đứng vững. Tay ông ta lạnh ngắt, nhưng lực rất mạnh, hệt như một con thú bị dồn đến đường cùng, giữ chặt Thời Uyên như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Ông ta ho vài tiếng, nghiến răng nói: “Cho tôi một chiếc xe còn xăng, tắt hết hệ thống định vị, thêm hai khẩu súng và thuốc ức chế.”
“… Ông bị thương nhiễm bệnh rồi à?” Chiến binh thận trọng,
“Để bác sĩ xem cho ông, thuốc ức chế của chúng tôi rất đủ, ông sẽ ổn thôi.”
Lão Hà lại ho lên dữ dội: “Đừng nói nhảm, làm theo lời tôi!” Khẩu súng kề vào Thời Uyên càng siết chặt hơn,
“Tôi biết rõ tình trạng của mình, chắc chắn sẽ bị an tử ngay lập tức. Tôi muốn sống, tôi muốn được sống! Dù chỉ lag một hai ngày cũng được!”
Chiến binh: “Bình tĩnh…”
“Tôi không cần bình tĩnh!” Lão Hà gầm lên, “Cho tôi xe!”
Hóa ra là vậy, Thời Uyên nghĩ, lão Hà nhiễm bệnh rất nặng, nặng đến mức sẽ bị người khác giết.
Hai bên giằng co.
“Giơ tay lên.” Lão Hà gầm gừ bên tai Thời Uyên, “Đặt tay ở chỗ tôi nhìn thấy.”
Thời Uyên giơ hai tay.
Lão Hà lại nói: “Cả đuôi nữa.”
Thời Uyên giơ đuôi, nói: “Chân thì không giơ nổi đâu.”
Lão Hà: “…”
Thời Uyên: “Có cần tôi giơ không? Tôi có thể thử.”
Lão Hà: “Đừng.”
Động tĩnh của họ thu hút người khác, từng người từ lều đi ra, tụ lại đây.
Trại này không lớn, rất nhanh đã bị vây kín, gã độc nhãn cứu Thời Uyên cũng đến, đứng phía trước, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt lão Hà. Lão Hà càng thêm kích động, lùi vài bước dựa lưng vào xe để che chắn, giữ chặt Thời Uyên hét lên:
“Đừng lại gần, không được lại gần!”
Trong đám đông, Thời Uyên thấy Vương Dư. Vương Dư chen qua, gấp gáp nói:
“Hà Dự, đừng như vậy!”
Độc nhãn trầm giọng: “Ông không phải chuyên gia, ông nghĩ vết thương không chữa được, nhưng đó chỉ là vấn đề xác suất, chúng ta phải thử, đúng không? Bỏ vũ khí xuống, cho mình một cơ hội, không cần làm chuyện này, cậu ta chỉ là người thường. Nếu ông thả cậu ta, tôi đảm bảo ông sẽ được tiêm thuốc ức chế ngay lập tức.”
“… Còn cứu được?”
Giọng lão Hà run lên, “Không, không, không, tôi không tin, tôi biết vết thương nào là chí mạng. Vương Dư — Vương Dư, cô xem vết thương của tôi, nói tôi nghe tôi còn cứu được không?”
Biểu cảm của ông rất kỳ lạ, sợ hãi, cuồng loạn và hy vọng bất chợt đan xen vào nhau.
Áo ông ta bị kéo lên.
Nhưng không phải tay ông ta kéo, mà là vài xúc tu mới mọc ra chống đỡ áo, để lộ ra vết thương.
Mọi người kinh hãi, chỉ thấy nửa trên và nửa dưới cơ thể lão Hà đã đứt rời, xúc tu như kim chỉ cưỡng ép khâu ông ta lại. Nhiễm trùng giữ mạng ông ta, để ông ta sống thoi thóp, giúp xúc tu hút thêm dưỡng chất.
Lão Hà nói: “Vương Dư, tôi thế này còn cứu được không?”
Đồng tử Vương Dư mở lớn, chết lặng nhìn vết thương.
Độc nhãn ra hiệu cho cô — ai cũng thấy lão Hà sắp bị thuyết phục, chỉ cần Vương Dư xác nhận thuốc ức chế có tác dụng, ông ta sẽ buông súng.
Mười mấy giây trôi qua, trán Vương Dư đầy mồ hôi. Không ai biết cuộc chiến nội tâm của cô kinh khủng đến mức nào, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu mà cô không hay biết.
Cô lùi nửa bước, run rẩy, đau đớn nói: “Tôi… tôi… Thời Uyên, xin lỗi, tôi… tôi là bác sĩ, tôi không thể nói dối trong chuyện này được.”
Cô có nguyên tắc của mình.
Như vài ngày trước, cô nói kết quả xét nghiệm của cậu mới là bằng chứng quyết định, kiên trì xét nghiệm máu cho Thời Uyên dù cậu trông như nhiễm nặng, vậy nên bây giờ cô cũng không thể hứa với một người sắp chết rằng họ còn cứu được.
Thấy phản ứng của cô, lão Hà hiểu hết, từ cổ họng bật ra tiếng gầm tuyệt vọng, ngón tay đặt trên cò súng run rẩy.
Độc nhãn chửi thề, Vương Dư tiến lên vài bước, đau buồn nói:
“Hà Dự, Hà Dự, nhìn tôi đây. Nhớ lời tuyên thệ khi nhập ngũ không, ‘Tôi thề, tuyệt đối không chủ động dùng bạo lực với tính mạng và thân thể dân thường, cũng không lấy dân thường làm con tin’. Chúng ta đều thề trước cờ liên minh, Thời Uyên là người mà ông phải bảo vệ, cậu ấy vô tội. Thả Thời Uyên ra, tôi sẽ làm con tin của ông.”
“Không,” giọng lão Hà khàn khàn, “Không, tôi từ chối.” Ông ta nhìn chằm chằm độc nhãn, “Cho tôi xe, súng, thức ăn và thuốc ức chế.”
Sau một lúc giằng co, độc nhãn nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải xin ý kiến cấp trên.”
Anh ta quay đi, cầm thiết bị liên lạc nói gì đó khẽ khàng.
Tình thế tạm thời rơi vào bế tắc.
Thời Uyên nhìn đám đông vây quanh.
Cậu biết lão Hà đang lợi dụng mình. Cậu là lựa chọn tốt nhất, trong cả khu trại này chỉ mình cậu tin lời nói dối vụng về của lão Hà.
Nhưng cậu không giận vì bị lừa, cũng không quá sợ hãi.
Lão Hà căng thẳng và tuyệt vọng, còn Thời Uyên nhìn mọi người, thấy cơn giận kìm nén của độc nhãn, nỗi lo của Vương Dư và những gương mặt cảnh giác hoặc thờ ơ.
Cậu như nhìn qua làn sương, quan sát những cảm xúc này, như xem chúng nó như một bộ phim, không chút đồng cảm, chỉ hiểu một điều là: con người biết nói dối.
Họ sẽ cứu đồng loại, nhưng cũng sẽ lợi dụng lẫn nhau.
Thời Uyên không biết nếu đầu mình trúng đạn thì có chết không. Cơ thể cậu rất mong manh, vết thương trượt ngã ở suối đến giờ vẫn chưa lành, còn đang đau âm ỉ. Đuôi cậu cũng bị ép phải giơ lên, nếu không cậu có thể đập vào đầu lão Hà.
Là một vực thẳm, cách tự vệ duy nhất còn lại của cậu là lây nhiễm.
Lây nhiễm lão Hà như cách cậu giết những quái vật.
Lão Hà không muốn chết, nhưng Thời Uyên cũng muốn sống.
Tốc độ lây nhiễm của cậu sẽ nhanh hơn viên đạn.
Độc nhãn chờ hồi đáp của cấp trên rất lâu, đến khi lão Hà gần như sụp đổ anh ta mới ra hiệu cho thuộc hạ:
“Chuẩn bị một chiếc xe, đưa chìa khóa cho ông ta.”
Lão Hà sững sờ, kìm nén kích động nói: “Tôi muốn tự chọn, tôi muốn chiếc thứ ba từ bên trái.”
“Được.” Độc nhãn nói, “Chúng tôi sẽ lắp nước và thức ăn cho ông.”
Đợi xe được lắp vài thùng nước, thức ăn, hai khẩu súng trường và năm ống thuốc ức chế, kỹ thuật viên tắt hệ thống định vị trước mặt lão Hà.
Rồi mọi người lùi ra, lão Hà giữ Thời Uyên lên xe, một tay cầm súng, một tay giữ vô-lăng, đạp ga.
Chiếc xe địa hình lảo đảo biến mất sau ngọn đồi xa.
Để lại khu trại trong tĩnh lặng.
Vương Dư không tin nổi: “Cứ thế để họ đi? Từ bao giờ mà chúng ta thỏa hiệp với kẻ cướp thế, chẳng phải luôn kiên quyết từ chối điều kiện của họ sao?”
“Đây là lệnh của cấp trên.” Độc nhãn nói.
Không hiểu sao anh ta không còn vẻ giận dữ như trước.
“Còn Thời Uyên thì sao?” Vương Dư nhíu chặt mày, “Cấp trên của anh có nghĩ đến chuyện này không? Nếu vừa nãy để tôi kéo dài thời gian, đợi xạ thủ vào vị trí là có thể cứu được cậu ấy. Giờ thì sao, chúng ta để cậu ấy ở một mình với một kẻ nhiễm bệnh mất lý trí?!”
“Tinh thần Hà Dự quá bất ổn, tôi đánh giá là không thể kéo dài.” Độc nhãn nói, lộ ra biểu cảm kỳ lạ,
“Hơn nữa ông ta không thoát được đâu.”
Vương Dư: “Sao anh chắc chắn?”
“Lệnh vừa nãy là của Lục thượng tướng .” Độc nhãn nói, “ Ngài ấy bảo tôi đáp ứng yêu cầu của Hà Dự.”
Vương Dư sững sờ: “… Lục Thính Hàn ở đây?”
“Đúng vậy. Chiến dịch cứu viện lần này do ngài ấy chỉ huy.” Độc nhãn trả lời, “Giờ Lục thượng tướng chắc đã lên đường rồi — ngài ấy nói sẽ giải quyết, vậy nên Hà Dự không thoát được.”