Chiếc xe địa hình lao vun vút qua cánh đồng hoang .

Lão Hà đạp ga, tay trái giữ vô-lăng, tay phải siết chặt khẩu súng. Ông ta thở hổn hển, phổi phát ra âm thanh đục ngầu như quạt máy, máu từ eo thấm ướt áo, chiếc xe lảo đảo vài lần suýt lật.

Thời Uyên không biết họ đã đi bao xa, nhưng cậu không còn thấy ánh đèn của khu trại nữa.

Nhìn qua cửa sổ ghế phụ, mặt trời đã lặn, in trên mặt đất một biển máu rực rỡ. Cậu hít sâu, ngửi thấy mùi cỏ vụn, đất và hơi nước trong gió, thoang thoảng chút mùi máu ngọt tanh — đêm đến, lũ quái vật lại bắt đầu rục rịch. Xa hơn là cánh rừng sâu thẳm, nơi Thời Uyên đã đi bộ hàng tháng trời. Giờ lão Hà để tránh truy đuổi, lại muốn quay về rừng.

Thời Uyên hơi do dự.

Cậu mất bao công sức mới chui ra khỏi rừng được, nếu bị lão Hà đưa trở lại, thì không biết bao giờ mới thoát ra được.

Xe đến gần rừng, cậu đang định mở miệng nói gì đó thì “Ầm!” một tiếng nổ lớn, chiếc xe nghiêng mạnh đâm sầm sang một bên.

Do có kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này Thời Uyên thắt dây an toàn rất cẩn thận, nhưng đầu vẫn bị va vào kính.

Người không sao.

Chỉ là cặp sừng ác ma trên đầu cậu đâm vỡ kính.

Thời Uyên: “A.” Cậu sờ sừng mình hơi tủi thân.

Lão Hà cũng bị va không nhẹ, mở cửa bước xuống, nhìn lốp xe bị nổ thì gầm lên một tràng giận dữ đáng sợ. Ông ta điên cuồng đá lốp, vò tóc, chửi những câu tục tĩu mà Thời Uyên nghe không hiểu. Mãi lâu sau, ông ta mới trở lại xe, ngồi chết lặng ở ghế lái, bất động như người chết.

Thời Uyên dè dặt hỏi: “Ông không sao chứ?”

Lão Hà im lặng, đảo mắt nhìn cậu. Áo ông ta phập phồng, xúc tu mới mọc ra ngọ nguậy bên dưới.

Ông ta cứ nhìn Thời Uyên, khàn giọng nói: “… Cậu đi đi. Khu trại ở hướng đông, chúng ta chỉ đi hơn hai mươi cây số, cậu vẫn có thể được họ tìm thấy.”

Thời Uyên hỏi: “Còn ông sẽ đi đâu?”

“Rừng.” Lão Hà nói.

Ông ta khó nhọc trèo ra ghế sau, mở ba lô, nhét thuốc ức chế và thức ăn vào. Ông ta tìm thấy hai la bàn, ném một cái cho Thời Uyên: 

“Cầm lấy, Lữ Bát Phương dạy cậu rồi đấy.”

Thời Uyên nhìn một lúc, kết luận: “Ông lại còn trộm của Lữ Bát Phương hai quả trứng.”

Lão Hà: “…?”

Lão Hà ngơ ngác: “Lữ Bát Phương dạy cậu cái gì thế…”

Đợi lão Hà thu dọn xong để sẵn sàng đi bộ thì Thời Uyên vẫn còn ở trên xe.

Lão Hà hỏi: “Sao, vẫn chưa muốn đi à?”

“Trong rừng có nhiều quái vật.” Thời Uyên nói, “Ông sẽ chết.”

Cậu chỉ muốn nói với lão Hà điều này.

Lão Hà đáp: “Thời Uyên, cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy? Tôi bắt cóc cậu, cậu có khi không sống nổi mà về, thế mà cậu lại thích lo cho người khác thế à? Nói thật, cậu sống đến giờ kiểu gì vậy, trước kia có gã đàn ông nào nuôi cậu à?” Ông ta quay đi, ho ra vài ngụm máu, 

“Tôi mặc kệ cậu, thích làm gì thì làm.”

Nói rồi ông ta xuống xe, loạng choạng đi về phía rừng, bước vào bóng cây.

Chưa đi được bao xa, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Ông ta quay lại, thấy Thời Uyên đi theo thì nhíu mày:

 “Cậu là đồ ngốc à. Cút đi, cút càng xa càng tốt, không tôi giết cậu đấy.”

“Ông quên cái này.” 

Thời Uyên nói rồi đưa ra một khẩu súng — cậu tìm thấy ở ghế lái, chỗ đó rất dễ thấy, đạn còn đầy, không biết sao lão Hà không nhìn ra.

Lão Hà nhìn khẩu súng vài giây, nở nụ cười kỳ lạ:

 “Giờ thì tôi biết là cậu ngốc thật rồi, đây là…” 

Ông ta không nói tiếp, cũng không nhận súng, lắc đầu rồi quay đi tiếp tục bước về phía rừng.

Thời Uyên hỏi sau lưng: “Ông muốn về nhà à?”

Lão Hà khựng bước.

“Trên người ông có mùi nhớ nhà.” Thời Uyên nói.

Ngón tay lão Hà co lại, quay đầu liền thấy mái tóc đen mềm mại của thiếu niên — sừng cong, vảy đen, đuôi dài, dáng vẻ cậu hệt như ác ma trong truyền thuyết, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Nhìn vào đôi mắt ấy, ít ai có thể nói dối.

Một cảm xúc lạ lướt qua tim, lão Hà nhớ ra gì đó, gương mặt đau đớn dịu đi đôi chút.

Có lẽ vì sắp chia tay nên ông ta chọn thành thật.

Ông ta khẽ nói: “… Ừ nhóc, tôi rất nhớ nhà. Con gái tôi ở thành phố, tôi muốn về gặp nó.” Ông ta đưa tay định xoa đầu Thời Uyên nhưng cuối cùng cũng không chạm, 

“Nhóc, tôi xin lỗi cậu, hy vọng cậu sống sót.”

Rồi ông ta đột nhiên im bặt.

Vì Thời Uyên đã đưa tay, mang theo cảm giác mát lạnh chạm vào má ông  — mặt ông đã rách da, những xúc tu nhỏ lòi ra, mà ông lại không hay biết.

Cảm giác mát dịu trên mặt kỳ diệu xoa dịu đi cơn đau. Lão Hà ngẩn ra, thấy vài xúc tu từ vết thương vươn ra, bò về phía Thời Uyên.

Ông ta giật mình định lùi lại, nhưng những xúc tu nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay cậu như quyến luyến, lại như… kính sợ và tôn thờ.

Ông mở to mắt, không tin nổi nhìn thiếu niên: “Cậu, cậu, cậu…”

Ông chợt nhớ lại lần đầu gặp Thời Uyên.

 Khi ấy, ong chúa đập cánh với tốc độ cao, còn Thời Uyên thì đưa tay về phía nó.

Lão Hà ở đầu đội, chưa từng thấy thần thái và ánh mắt bình tĩnh đến thế.

Thời Uyên không chê bai vẻ ngoài quái dị, không sợ hãi thân hình khổng lồ và đuôi nhọn chết người của quái vật. Cậu dường như không hiểu thiện ác, đẹp xấu, sống chết; những ranh giới ấy rõ ràng đến vậy nhưng với cậu lại như không tồn tại.

Dù Thời Uyên ngây thơ không biết, hay thực sự chẳng sợ hãi…

Khoảnh khắc ấy, cậu là bông hoa trong nhà kính, là ẩn sĩ trong tháp ngà, là vị thần lạc vào hoang dã. Khi cậu nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt xấu xí, quái vật là tín đồ của cậu, ngoan ngoãn chờ cứu rỗi.

Ong chúa dang sáu chân muốn ôm lấy Thời Uyên.

Lão Hà từng nghĩ đó là săn mồi, nhưng giờ nhớ lại, có lẽ đó là một cái ôm.

Cái ôm từ quái vật.

Lúc này lại giống như hôm đó ,Thời Uyên đưa tay ra vuốt qua gương mặt đáng sợ của lão Hà, nghiêm túc nói:

 “Chúc ông thượng lộ bình an.” Cậu đưa khẩu súng vào tay lão Hà, “Xin lỗi, tôi không cứu được ông. Nhưng tôi không cần cái này.”

Lão Hà nhìn cậu: “… Hóa ra là vậy, thảo nào, thảo nào cậu chẳng sợ gì, chẳng bận tâm gì. Hoang nguyên và rừng này đều là của cậu, của các cậu.” Ông ta đau đớn lắc đầu, im lặng vài giây, 

“Hết thời gian rồi, tôi, tôi phải đi thật rồi, Thời Uyên, tạm biệt, dù chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”

Ông ta lùi vài bước, nhưng lại như thấy ma nhìn về phía sau lưng Thời Uyên.

Ông ta run lên như cầy sấy.

Thời Uyên chưa kịp phản ứng thì vai đã nặng thêm.

Cậu bị ai đó ôm vào lòng.

Cái ôm rất ấm, cậu nghe thấy nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ của người kia. Cậu cố ngoảnh đầu lại, từ góc này không thấy mặt người đó, chỉ thấy tay anh ta đang cầm súng.

Đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm súng lại như một tác phẩm nghệ thuật chết người, nòng súng chĩa thẳng vào lão Hà.

Thời Uyên không rành súng ống.

Hai ngày nay cậu thấy nhiều người dùng súng, nhưng chẳng ai cho cậu cảm giác này — cậu biết, đôi tay này chỉ cần bóp cò, chắc chắn sẽ trúng mục tiêu, không có bất ngờ, như chim mỏi ắt về tổ, mặt trời tất phải lặn, tuyệt đối như vậy.

Không, không chỉ là súng.

Người này đã chờ ở đây lâu lắm rồi, anh ta biết rõ hành tung của lão Hà, biết ông sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này và biết mình sẽ bắn viên đạn này.

Giọng lão Hà lạc đi: “ Lục Thượng tướng, Lục…” Răng ông ta đánh vào nhau, 

“Đừng, đừng giết tôi! Tôi có con gái, nó mới năm tuổi! Tôi biết tôi không sống được, tôi chỉ muốn về nhìn nó một lần, một lần thôi! Nó, thần tượng của nó luôn là ngài, nói sau này muốn làm giám sát vực thẳm như ngài, muốn chụp ảnh cùng ngài, nó còn hỏi tôi có thể gặp ngài không. Tôi muốn về nhà, thả tôi đi, để tôi đi —”

Tiếng kêu thảm thiết như khóc ra cả máu.

Người đàn ông nói: “Ông còn gì muốn nói không?”

Giọng anh ta không chút cảm xúc, nhưng Thời Uyên từ đầu đến cuối vẫn cứng đờ.

Đây là giọng con người của cậu!

Cậu tuyệt đối không nhận nhầm!

Lão Hà nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cố tìm một tia cảm xúc trên mặt anh ta, nhưng thất bại — gương mặt tuấn tú như tượng tạc không gợn sóng, không nhướng mày, không mím môi, không có biểu cảm gì dù là nhỏ nhất, từng đường nét phẳng lì, không bị ngoại lực lay chuyển.

Ông ta nhận ra người trước mặt không mềm lòng, tiến nửa bước:

 “ Lục thượng tướng, Lục thượng tướng, đạo luật an tử là ngài ký, đúng không? Vì đạo luật, người bị thương không cứu được sẽ chết ngay ngoài thành, bao nhiêu người không được gặp người thân lần cuối, giờ tôi cũng sẽ chết như thế. Ngài rốt cuộc có ý đồ gì, ngài không có người thân à, ngài không muốn nhìn họ lần cuối sao, nói tôi yêu các người, rồi mới yên bình ra đi sao? Sống đã khó thế rồi, chẳng lẽ trước khi chết, một tâm nguyện nhỏ ấy cũng không được đáp ứng sao?!”

Người đàn ông không động lòng, một tay ôm Thời Uyên, một tay cầm súng.

Lão Hà cười, trên mặt lại mọc thêm xúc tu: “Ồ đúng rồi, tôi quên, ngài đúng là không có gia đình, dĩ nhiên không hiểu. Ngài có khi còn chẳng biết yêu là gì.” 

Ông ta chậm rãi giơ tay, “Ngài thắng, tôi đầu hàng. Đưa tôi về nhận an tử, hay ngài muốn bắn chết tôi ngay? Nhưng tôi thật không ngờ, ngài giết bao nhiêu quái vật, vậy mà lại…”

Vậy mà lại ôm con quái vật đáng sợ nhất trong lòng.

Chưa dứt lời, một xúc tu trên người ông ta đột nhiên bùng lên, rút dao ngắn bên hông!

Tốc độ, sức mạnh của xúc tu cực kỳ khủng khiếp, cú này đến khá bất ngờ, nhanh đến mức mắt người không bắt kịp. Khi rút dao, tầng tầng xúc tu che kín đầu ông ta. Lão Hà cười đến điên dại — ông ta không nhận ra, điều khiển được xúc tu nghĩa là ý thức của ông ta đã hòa vào xúc tu. Ở tận cùng suy nghĩ, ông ta không còn là người, bị sát ý lạnh băng và tiếng gầm lấp đầy.

Rút dao!

Rút dao! Đâm xuyên đầu hắn!

Ánh dao lóe lên, sắp vung ra —Thì một lỗ đạn đen ngòm xuất hiện giữa trán lão Hà.

Viên đạn xuyên chính xác qua lớp xúc tu, nụ cười của ông ta cứng lại.

Xúc tu vung lên loạn xạ, ngã xuống cùng cơ thể ông ta, dần mất sức.

Ông ta chết.

Bọn chúng cũng chết.

Thời Uyên trong vòng tay người đàn ông nghiêng đầu chứng kiến toàn bộ.

Người đàn ông thả tay ôm cậu ra, bước tới bắn thêm hai phát vào đầu lão Hà. Rồi anh ta quay lại nói:

 “Đi thôi.” Từ đầu đến cuối đều không chút do dự.

Thời Uyên nhìn bóng lưng anh ta, tia sáng cuối ngày rơi trên người ấy, kéo ra cái bóng dài và đậm. Anh ta vẫn vô cảm, đường nét gương mặt sắc lạnh, dáng đứng thẳng tắp, phù hiệu năm sao của liên minh lấp lánh ánh vàng tối.

Gặp lại người xưa.

Đây không phải thời điểm lý tưởng để trùng phùng. Gió lạnh rít gào, tà dương như máu, bầu trời vô tận như đang cháy rực. Quái vật trong rừng sâu lại rục rịch, chim lưỡi dài, mèo bất tử, rắn dị hình bò lổm ngổm, trên người chúng rơi xuống những ký sinh trùng mềm nhũn. 

Dưới đất, ngay dưới chân họ là một thi thể còn ấm, người đàn ông khép mắt cho lão Hà, nhưng bàn tay lão Hà vẫn vươn về phía đông, về hướng thành phố, nơi ông ta không bao giờ chạm được mái tóc đen của cô con gái trong mộng nữa. Đây là cảnh thê lương, là kết cục bất đắc dĩ, là một ngày tồi tệ nhưng quá đỗi bình thường ở tận thế.

Nhưng một dòng điện nhỏ gặm nhấm cột sống Thời Uyên, khiến cậu khẽ run.

Cậu gọi sau lưng người kia: “… Lục Thính Hàn!”

Gió thổi rất mạnh, lớn đến mức nuốt trọn đi mọi bí mật, cậu nghĩ không ai nghe thấy.

Nhưng người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn Thời Uyên.

“Là tôi.” Anh ta nói, “Tôi ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play