Lục Thính Hàn vẫn luôn xuất hiện đột ngột như vậy.

Mười năm trước, vào một ngày bình thường, khi cây khô bên vực sâu lần đầu tiên đâm chồi mới, anh bước đi trong trăng thanh gió mát đến trước tháp quan sát, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vực sâu. 

Mười năm sau, trong một buổi hoàng hôn rực cháy, anh ôm Thời Uyên vào lòng, bắn phát đạn đã được định sẵn từ lâu.

Dù Lục Thính Hàn không biết, nhưng mỗi lần đều là anh tìm thấy Thời Uyên.

“Đi thôi,”

 Lục Thính Hàn lặp lại, ánh mắt dừng trên người Thời Uyên vài giây rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Lục Thính Hàn không nhận ra cậu.

Điều này gần như chắc chắn. Không ai có thể ngờ rằng vực sâu lại thành tinh được, sống động nhảy nhót lại còn muốn tìm anh.

Thời Uyên ngẩn ra vài giây, vẫy đuôi đi theo Lục Thính Hàn. Cậu luôn là một con quái vật nhát gan, không biết phải nói gì, chỉ nắm lấy tay áo của Lục Thính Hàn, tim đập thình thịch.

Lục Thính Hàn để mặc cậu kéo tay mình, bước đi trên lớp lá khô kêu răng rắc. Đoạn đường này tuy ngắn ngủi, nhưng với Thời Uyên, thời gian dường như bị kéo dài vô tận, như rượu mạnh không ngừng nở ra, lên men trong không khí, khiến cậu choáng váng đầu óc.

Cậu chăm chú nhìn vào bóng lưng của Lục Thính Hàn, như thể khi ý thức cậu còn chìm trong sương đen, đã từng lần lượt dùng ánh mắt phác họa ra gương mặt anh.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, thời gian gào thét quay về mười năm dài đằng đẵng ấy. Khi đó, mùa hè rực rỡ, mùa đông trắng xóa, giữa đất trời chỉ có hai người: cậu và Lục Thính Hàn, vực sâu và người quan sát nó.

*Anh ấy lại tìm thấy mình rồi,* Thời Uyên nghĩ.

Thời Uyên khẽ gọi: “Lục Thính Hàn.”

Lục Thính Hàn: “Ừ.”

Vực sâu nhận được hồi đáp, vui vẻ vẫy đuôi.

Phía trước là một con dốc, toàn đá lởm chởm. Lục Thính Hàn bước vài bước đã lên, quay lại ,chìa tay về phía Thời Uyên.

Anh có đôi mắt xanh xám vô cùng sắc sảo.

Thời Uyên nắm tay anh, vừa định mượn lực—

“Ừm?” Cậu phát ra tiếng nghi hoặc giữa không trung.

Lục Thính Hàn trực tiếp kéo cả người cậu lên, đặt xuống đất.

Thời Uyên: “Oa!”

Lục Thính Hàn tiếp tục đi tới, không ngoảnh lại: “Oa cái gì?”

Thời Uyên: “Anh giỏi quá!” Cậu lại nắm lấy tay áo Lục Thính Hàn.

Lục Thính Hàn vẫn không quay đầu, giọng điệu nhàn nhạt:

 “Giỏi chỗ nào?”

Thời Uyên giải thích: “Anh tìm được tôi, bắn súng giỏi như vậy, leo dốc cũng nhanh như thế.” Cậu nghĩ một chút, bổ sung, “Còn có thể kéo tôi lên chỉ trong một cái!”

Lục Thính Hàn dường như nhướn mày: “Vậy cậu cảm thán thêm lần nữa đi.”

Thời Uyên: “Oa!”

Lục Thính Hàn: “Lại lần nữa.”

Thời Uyên: “Oa!!!”

Cậu vừa “oa” xong, chưa biết Lục Thính Hàn có hài lòng hay không, thì ở cuối con đường đầy lá khô đã có một đội chiến binh bước ra từ chỗ mai phục, mặt bôi sơn ngụy trang, dựng lên hòng súng lạnh lẽo.

Nếu lão Hà đi tiếp sẽ lọt vào tầm ngắm của tay súng bắn tỉa. Nếu không phải xe bị nổ lốp, ông ta đã chết nhanh hơn. Cuộc chạy trốn của ông ta ngay từ đầu đã không thể thành công, giấc mơ trở về nhà cuối cùng chỉ là ảo tưởng.

Người dẫn đầu đội là một người đàn ông vạm vỡ, chưa kịp nói gì, ánh mắt đã rơi vào bàn tay Thời Uyên đang nắm tay Lục Thính Hàn, suýt nữa trợn tròn mắt.

“Thượng, thượng tướng…” Anh ta lắp bắp.

“Đưa cậu ấy về,” Lục Thính Hàn nói.

Anh muốn rút tay lại, nhưng Thời Uyên vẫn nắm chặt tay áo anh.

Lục Thính Hàn quay đầu, thiếu niên ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đen nhánh, đầu mọc sừng quỷ cong cong, từ cằm đến cổ là đường nét cực kỳ đẹp đẽ.

Cảm giác quen thuộc lạ thường, nhưng không thể nói rõ.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Thính Hàn không hiểu sao cảm thấy Thời Uyên rất muốn được anh xoa đầu.

Bàn tay cầm súng của anh khẽ động.

Thời Uyên nhìn anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Lục Thính Hàn không trả lời, các chiến binh đã vây quanh.

Người đàn ông vạm vỡ nói: “Thượng tướng rất bận, còn nhiều việc phải làm. Chúng tôi sẽ đưa cậu về căn cứ.”

Anh ta nghĩ Thời Uyên bị dọa sợ nên mới nắm chặt Lục Thính Hàn không buông. Anh ta nở nụ cười tự cho là thân thiện—thực tế chỉ khiến gương mặt đầy thịt và sẹo nhăn lại—ôm lấy Thời Uyên lắc mạnh, 

“Chúc mừng cậu, cậu an toàn rồi!!”

Thời Uyên bị lắc đến choáng váng, tay áo Lục Thính Hàn tuột khỏi tay.

Thời Uyên: ?!

Cậu nói: “Đợi đã, đợi đã, tôi muốn cùng Lục…”

“Thượng tướng thực sự không có thời gian,” người đàn ông cười ha ha, “Có tôi là đủ rồi.” 

Chưa để Thời Uyên phản ứng, thân hình như ngọn núi của anh ta đã chắn trước mặt, che khuất Lục Thính Hàn. Không phân bua, anh ta kéo Thời Uyên lên chiếc xe gần đó, sức mạnh lớn đến mức gần như nhấc bổng cậu.

Thời Uyên cố gỡ bàn tay trên vai, nhưng bàn tay ấy như gọng kìm. Cậu cố ngoái lại, bóng dáng Lục Thính Hàn đã bị đám chiến binh che khuất, người qua người lại, bóng dáng đan xen, mặt đất bị giẫm thành dấu chân lộn xộn, tiếng trò chuyện không ngớt, xa xa còn có hai chiếc xe đi đến, cả khu vực bỗng chốc tràn đầy sức sống, nhưng cậu tìm mãi vẫn không thấy Lục Thính Hàn đâu.

Cậu ngẩn ra nửa giây đã bị người đàn ông nhét vào xe, khóa của, đạp mạnh chân ga phóng xe lao đi.

Thời Uyên: ?!!

Vảy trên đuôi cậu dựng đứng lên.

Người đàn ông vạm vỡ tên Hình Nghị Phong, là một trong những thuộc hạ đắc lực của Lục Thính Hàn. Anh ta lái xe như bay, ngâm nga một bài hát lạc điệu nào đó, chuẩn bị đưa “con tin” đáng thương về căn cứ.

“Thời Uyên, tôi nghe họ nói cậu tên Thời Uyên, đúng không!” anh ta cười ha hả, “Hồi trước tôi cũng bị bắt cóc, lúc đó sợ đến nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng cầm rìu chặt bọn cướp tan tành, haha! Cậu có khóc nhè không, đừng lo, có anh Hình đây, đảm bảo đưa cậu về an toàn, không sứt mẻ gì.”

Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, tưởng tượng sẽ thấy một gương mặt cảm kích đến rơi lệ.

Nhưng sự thật là chỉ thấy một cái đầu thò ra từ ghế sau.

Thời Uyên vừa sợ vừa giận, bám vào ghế chỉ lộ ra nửa gương mặt, trừng mắt nhìn anh ta, cái đuôi dựng đứng vẫy nhanh—khoảnh khắc ấy, Hình Nghị Phong lại nhớ đến con mèo nhà mình, tư thế xù lông khi bị chọc giận y hệt thế này. Anh ta nghi ngờ giây tiếp theo Thời Uyên sẽ nhào đến cào cổ mình.

Nhưng tính tình Thời Uyên rõ ràng tốt hơn mèo.

Cậu là một vực sâu lịch sự.

Vì thế cậu chỉ trừng Hình Nghị Phong, dùng giọng điệu hung dữ nhất có thể, nói: 

“Dừng xe, dừng ngay, để tôi về tìm Lục Thính Hàn.”

“Thượng tướng thật sự rất bận—đừng lo, anh ấy cứu nhiều người lắm, cậu không cần cảm ơn trực tiếp đâu,” Hình Nghị Phong vô tư nói, 

“Về căn cứ uống chút canh nóng, ngủ một giấc ngon, quên chuyện này đi. Ê, sao cậu lại làm nũng với tôi thế, làm tôi ngại quá.”

Thời Uyên: “…”

Cậu thực sự đang nổi giận.

Dù Thời Uyên nói gì thì Hình Nghị Phong vẫn tận tụy đưa cậu về căn cứ.

Thời Uyên cuối cùng cũng nhận ra, Hình Nghị Phong cũng giống mình, không thông minh lắm, đôi khi không hiểu tiếng người. Cậu lại trừng anh ta, nghiêm túc tuyên bố: 

“Tôi rất ghét anh.”

Hình Nghị Phong: ?

Trong mắt anh ta, rõ ràng là mình và Thời Uyên trò chuyện rất vui vẻ mà.

Thời Uyên nói: “Sau này tôi sẽ mách Lục Thính Hàn.”

Hình Nghị Phong: ??

Anh ta cảm thấy mình điên rồi, nếu không sao lại nghe ra chút cảm giác “ thổi gió bên gối”.

Hình Nghị Phong không hiểu nổi mạch não của Thời Uyên, đầu đầy dấu hỏi, như học sinh tiểu học ép bà cụ qua đường, lôi kéo Thời Uyên về căn cứ.

Vừa về Vương Dư đã lao tới, kiểm tra Thời Uyên từ đầu đến chân: 

“Em không sao chứ?!”

“Không sao, không bị thương,” Thời Uyên trả lời. Hình Nghị Phong đã đi nhưng cậu vẫn rất tức.

Vương Dư suýt khóc: “Tốt quá, tốt quá.”

Thời Uyên tâm trí không ở đây: “Tôi còn trẻ, còn muốn tìm 1, chưa chết được đâu.”

Vương Dư: “…”

Không lời nào tả nổi biểu cảm của cô, cảm động dâng trào bỗng cứng lại trên mặt, thái dương giật giật. Lâu sau, cô mới lẩm bẩm:

 “Tìm 1 tốt, tìm 1 tốt, em nhất định sẽ tìm được một đại mãnh 1.”

Thời Uyên không để tâm đến sự khác lạ của cô, chỉ hỏi: “Lục Thính Hàn đâu rồi?”

“Không biết, chắc đang xử lý công việc,” 

Vương Dư vẫn đang đắm chìm trong nỗi ám ảnh tìm 1 của Thời Uyên, nói chậm nửa nhịp,

 “Chuyện của Hà Dụ vốn không nên xảy ra, các chiến binh có mặt đã thất trách nghiêm trọng, chắc chắn phải truy cứu.”

Thời Uyên hơi bất ngờ: “Anh ấy vẫn ở đây?”

“Ừ, ngài ấy chắc chắn phải đến nơi xúc tu xuất hiện để kiểm tra. Xúc tu không bị bất kỳ thiết bị nào phát hiện, đây là vấn đề nghiêm trọng, ngài ấy cần quyết định cách xử lý tiếp theo—xong việc, có lẽ ngài ấy sẽ về căn cứ này, rồi mới trở lại thành phố. Nhưng em tìm ngải ấy làm gì?”

“Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi,” Thời Uyên nói.

Cậu yên tâm hơn. Nếu Lục Thính Hàn chưa rời khỏi đây thì khi anh xong việc, cậu vẫn có thể tìm lại “người của mình”.

Cơn giận của cậu lập tức tan biến, vảy trên đuôi xẹp xuống, lại phẳng lì.

Tâm trạng bình tĩnh rồi cậu mới theo Vương Dư vào lều.

Vương Dư đang dọn đồ, các loại chai lọ, bông gạc, ghi chép tay la liệt, trên bàn còn rải rác chút ít tiền lẻ.

Thời Uyên không biết tiền, Vương Dư tiện thể giới thiệu: 

“Tờ xanh này là năm đồng, đỏ là năm mươi, xanh dương là một trăm, còn mấy đồng xu này lần lượt là năm hào và một đồng. Em phải nhớ, cẩn thận kẻo bị lừa. Nói thật, là trông em khá giống đối tượng của bọn lừa đảo.”

Thời Uyên: “Ồ…”

Cậu giúp Vương Dụ phân loại tiền, xu xếp thành cột, giấy thì xếp ngay ngắn.

Vương Dụ tiếp tục sắp xếp sổ ghi chép, những tờ giấy ố vàng, thậm chí có tờ dính máu được gom lại.

Thời Uyên ngồi bên nhìn, thấy bản vẽ tay của cô về vết thương nhiễm bệnh lại nhớ đến lão Hà. Cậu đoán Vương Dư và lão Hà khá thân, nhưng có vẻ như cô ấy không buồn, hoặc là không muốn thể hiện trước mặt cậu, hoặc là đã quen.

Thời Uyên lại nhớ đến câu chất vấn của lão Hà với Lục Thính Hàn trước khi chết.

Lão Hà nhắc đến “dự luật an tử”, nói đó là do Lục Thính Hàn ký.

Cậu hỏi: “Dự luật an tử là gì?”

Vương Dư khựng lại, biết cậu đang nói về chuyện lão Hà. Cô hỏi ngược lại:

 “Em biết thuốc ức chế là gì không?”

Thời Uyên lắc đầu.

Vương Dư: “Thuốc ức chế có thể chữa nhiễm trùng nhẹ. Một số người bị thương không nặng, tiêm thuốc kịp thời là hồi phục. Nhưng nó không hiệu quả với nhiễm trùng trung bình trở lên. Trước đây, vì lý do nhân đạo, chúng tôi sẽ đưa những người còn ý thức về thành phố, để người may mắn được gặp gia đình trước khi qua đời. Nhưng sau khi dự luật ra đời, những người được xác định không thể chữa trị sẽ bị an tử ngay tại chỗ.”

Thời Uyên nghĩ một lúc: “Tại sao vậy?”

“Vì nhân lực và vật lực đều thiếu hụt,” Vương Dư nói, “Hơn nữa, một số người bị thương mất kiểm soát trên đường, dù chúng tôi đề phòng nghiêm ngặt, mỗi năm vẫn có chiến binh bị họ làm bị thương.”

Thời Uyên nghĩ thêm, khẽ nói: “Vậy tôi thấy dự luật cũng hợp lý…”

Cậu hơi áy náy vì mình không phải con người, không thể phán xét điều gì.

“Rất hợp lý,” Vương Dư khẽ thở dài, kẹp tờ giấy cuối cùng vào sách,

 “Nhưng vấn đề là, người ta vốn có thể gặp được gia đình.”

Không phải dự luật không hợp lý, cũng không phải ai cũng chỉ nghĩ cho mình—thời đại này, các chiến binh ra trận đều xem cái chết như không, sẵn sàng chiến đấu với ác mộng cho đến khi chính mình hóa thành quái vật.

Họ biết sau lưng là thành phố, là gia đình, cho nên dù núi đao biển lửa cũng không lùi bước; họ biết dù bị thương nặng, họ vẫn có cơ hội nắm tay người thân. Từ lâu, đây đã là một trụ cột tinh thần quan trọng.

Cho đến khi dự luật an tử ra đời.

Người bị thương nặng được gom lại, viết di thư, nhìn chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào mạch máu. Thi thể họ bị hỏa táng, tro cốt theo xe tải xanh lắc lư, chen chúc với vô số hàng hóa, trở về thành phố, về với gia đình.

Nhưng có ai lại muốn chết cô đơn như vậy chứ?

Nếu dự luật có từ đầu, có lẽ phần lớn sẽ chấp nhận. Vấn đề là, nó phá vỡ điều đã tồn tại, biến điều “có thể” thành “không thể”.

Sự chênh lệch ấy chắc chắn gây ra tranh cãi và phản đối. Có một loại tức giận gọi là “tôi vốn có thể”.

“Thực ra quyết định này đã được đề xuất từ lâu rồi,” 

Vương Dự nhìn vào hư không, không biết nhớ đến điều gì, “Nhưng vì nhiều lý do, nó bị trì hoãn, không ai muốn là người ký.”

Thời Uyên: “Rồi Lục Thính Hàn ký nó?”

“Ừ,” Vương Dư nói, “Mà, ừm, Thời Uyên, bình thường chúng tôi vẫn gọi ngài ấy là thượng tướng, gọi thẳng tên không hay lắm. Dù tôi cũng từng gọi thế, nhưng lúc đó là do tôi quá gấp…”

Thời Uyên vẫy đuôi.

Cậu không muốn gọi “thượng tướng”, với cậu, Lục Thính Hàn chính là Lục Thính Hàn.

Vương Dư tiếp tục: “Sau khi dự luật an tử ban hành, nó gây tranh cãi lớn. Đa số chấp nhận, nhưng một số ít cực kỳ bất mãn. Hà Dụ thuộc phe chấp nhận, còn nói chết thì chết, an tử cũng không đau đớn, nhưng trước khi chết… ông ấy lại đổi ý. Có lẽ đến lúc đối mặt cái chết, chúng ta mới biết mình thực sự muốn gì.”

Cô nhìn Thời Uyên: “Tôi không biết thượng tướng trong mắt em là thế nào, nhưng có lẽ… khác với em tưởng. Ngài ấy luôn ở tâm bão, là nhân vật gây tranh cãi. Dự luật an tử chỉ là một trong số đó, còn nhiều chuyện tương tự. Ngài ấy có dũng khí quyết định, thay đổi nhiều thứ, nhưng thay đổi luôn gây ra chỉ trích. Có lẽ nhiều năm sau chúng ta mới biết những hy sinh này đúng hay sai.”

Thời Uyên: “Anh ấy chắc chắn rất giỏi.”

Ngay cả cậu cũng biết, nếu giá trị của một người được cả kẻ thù công nhận, thì người đó tuyệt đối rất giỏi.

Vương Dư cười: “…Ừ, đi với tôi.”

Cô dẫn Thời Uyên ra khỏi lều. Trời đã tối mịt, nhiệt độ giảm xuống, hơi thở hóa thành sương trắng, trong gió thoang thoảng mùi canh khoai tây nóng hổi. Họ đi qua những chiếc lều lụp xụp, lướt qua hai đội tuần tra, đến rìa căn cứ.

Hai người đứng cạnh nhau trong hoàng hôn, nhìn ra hoang nguyên mênh mông. Gió làm rối tóc, Vương Dư vén một lọn tóc ra sau tai: 

“Tôi nhớ em từng hỏi tôi trên xe, thành phố trông thế nào. Tôi nói thành phố là đất lành, là bến cảng, là nhà của chúng ta. Vô số người bảo vệ nó, tường thành nhuốm máu mấy lần, mới khiến nó đứng vững.”

Cô nói: “Giờ—em nhìn về phía đông, đó là thành phố.”

Thời Uyên nhìn xa.

Tầm mắt cậu theo cơn gió hoang dã, vượt qua hoang nguyên vô tận, lướt qua cỏ khô chết chóc, ở tận cùng trời đất, cậu thấy một bóng đen nằm ngang—đó là tường thành, là tuyến phòng thủ kiên cố bằng thép.

Trên tường loang lổ máu cũ, dưới tường đã nở hoa dại. Nó che chở cho dân chúng, bảo vệ những người xây dựng ra nó, chìm vào đêm dài, tỉnh dậy trong bình minh.

Thời Uyên từng thấy hang ổ của quái vật, nơi khiến những sinh vật xấu xí kỳ dị yên tâm ngủ say, cũng khiến chúng liều chết chiến đấu. 

Cậu đoán thành phố cũng có ý nghĩa tương tự với con người, nên lão Hà day dứt, nên chiến binh cầm súng. Dù ở xa, cậu vẫn thấy sự hùng vĩ của vật thể khổng lồ ấy, thấy ánh sáng yếu ớt nó cố gắng phát ra trong thế giới u ám này.

Vương Dụ: “Em hỏi tôi thượng tướng có chiến công gì, tôi có thể tóm gọn trong một câu.” Cô nhìn xa, “…Đó là thành phố ngài ấy bảo vệ.”

Chỉ một câu này nhưng lại hơn cả ngàn lời.

Thành phố còn, nhà còn.

Thời Uyên chăm chú nhìn.

Vương Dư: “Những thành phố như thế này có ba, và cũng chỉ còn ba. Đáng lẽ chúng tôi mất nhiều hơn, nhưng thượng tướng giữ được chúng, điều này không ai phủ nhận được.”

Thời Uyên: “Hóa ra là vậy, giờ tôi hiểu rồi.” Cậu nghiêm túc suy nghĩ, cụp mắt, lông mi để lại bóng mờ in đậm trên mặt, khẽ nói, 

“Tôi hiểu rồi, anh ấy là một 1 tốt.”

Vương Dư: “…?!!”

Tóc cô rối bời trong gió, nắm tay Thời Uyên, hoảng hốt:

 “Thời Uyên, Thời Uyên, tôi kể mấy chuyện này không phải để em thích anh ấy! Em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn! Với nhan sắc của em, muốn đàn ông nào mà chẳng có, từ mười tám đến tám mươi, tiểu cún con, tiểu sói con, kiêu ngạo hay hắc hóa, chẳng phải muốn là được sao? Em muốn chơi thế nào cũng được, mua biệt thự tìm mười mãnh 1 cũng được, chỉ cần đừng đụng vào thượng tướng, tuyệt đối không có kết quả. Cỏ thơm khắp nơi, sao phải yêu một cành hoa!”

Thời Uyên: ?

Cậu rất bối rối. Mỗi lần cậu chân thành khen ai đó giỏi, phản ứng của Vương Dư luôn lớn như vậy. Nói một tràng dài, cậu chỉ hiểu cô không muốn cậu tiếp cận Lục Thính Hàn mà thôi.

Cậu cố tóm tắt: “Hóa ra Lục Thính Hàn còn giỏi hơn cả mười mãnh 1.”

Vương Dư: “…”

Sao em lại kết luận thế này?!

Thời Uyên: “Hóa ra anh ấy còn là một cành hoa.”

Vương Dư: “…”

Đây lại là cái quái gì nữa!!!

Thời Uyên khá vui, có người khen con người của cậu vừa giỏi vừa đẹp.

 Vương Dư bên cạnh từ bỏ giãy giụa, ôm mặt, nghĩ thôi kệ, Thời Uyên làm sao hiểu mấy chuyện này, cậu đâu thể thật sự đi tìm Lục Thính Hàn.

Nghĩ vậy, cô như được an ủi.

Đừng nói người thường khó gặp thượng tướng, lùi một vạn bước mà nói, đó là Lục Thính Hàn! Dù có mỹ nam mỹ nữ lõa thể quyến rũ trước mặt, phản ứng đầu tiên của anh cũng là kiểm tra nhiễm bệnh. Một lòng vì nước, bất động trước gió, bận rộn đến chết, người lạ chớ lại gần.

Vương Dư yên tâm hơn, nói với Thời Uyên: 

“Đừng để ý thượng tướng của em nữa, hai người không cùng phong cách, thật sự không có cơ hội đâu.” Cô nghĩ một chút, lấy ra một đồng xu,

 “Em biết đây là gì không?”

“Năm hào,” Thời Uyên đáp, “ Chị vừa dạy tôi nhận biết rồi.”

“Không, đây là duyên phận của em và thượng tướng,” Vương Dư dụ dỗ, “Tôi đã nói, anh ấy có thể không như em nghĩ. Nên mặt ngửa là em không thích thượng tướng, mặt sấp là anh ấy không thích em, chỉ có hai khả năng này, hiểu chưa?”

Cô tung đồng xu lên cao.

Đồng xu xoay tròn giữa không trung, cô định bắt lại, nhưng trượt tay, nó rơi xuống chân.

“keng” một tiếng, nó đứng thẳng trên mặt đất.

Không lệch chút nào , vững vàng không chút rung.

Vương Dư: “…”

Thời Uyên: “…”

Vương Dư: “Đây là năm hào.”

Thời Uyên: “Không, đây là nhân duyên của chúng tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play