Lục Thính Hàn nói như vậy khiến Thời Uyên nghĩ rằng mình thực sự không giỏi diễn xuất, ít nhất là không hợp với vai phản diện.
Nhưng đoàn kịch đã thuê cậu, hơn nữa cậu còn hiểu đạo lý “lấy tiền làm việc”, thế nên cậu tiếp tục nghiên cứu kịch bản, suy nghĩ làm sao để trở nên hung ác hơn.
Đến 12 giờ khuya mà kịch bản mới lật được một nửa, Thời Uyên không chịu nổi, đầu cậu gục xuống, ngủ thiếp trên kịch bản.
Lục Thính Hàn tình cờ ngẩng lên, nhìn thấy mái tóc đen và cặp sừng quỷ ngắn ngủn của thiếu niên. Ở đuôi mắt phải của Thời Uyên có vài mảnh vảy đen, tương phản rõ rệt với làn da trắng ngà mịn màng mịn màng của cậu, vảy đen trên làn da trắng càng thêm nổi bật.
Cảm giác quen thuộc đó lại trỗi dậy, như thể gặp lại người xưa – chỉ có điều, “người xưa” này của anh lại có chút kỳ quái, là một cậu nhóc ngốc nghếch, vui thì phát ra âm thanh “hừ hừ”, sợ thì đuôi sẽ bị thắt nút.
Một người như vậy, từ ngoại hình đến tính cách, gặp một lần là không thể quên. Nhưng Lục Thính Hàn lại chẳng có chút ấn tượng nào về Thời Uyên. Lần đầu gặp, sự nghi ngờ theo bản năng và cảm giác như hoài niệm đan xen, đến giờ vẫn chưa tan biến.
*Mình đã gặp cậu ấy ở đâu nhỉ?* Anh nghĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT