Lệ Hàn Uy không nói một lời, bế thẳng Cố Phi vào phòng tắm. Gương mặt lạnh lùng, hắn bắt đầu giúp Cố Phi tắm rửa sạch sẽ. Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại một câu nói của Cố Phi: "Sở Liệt dịu dàng với tôi hơn anh nhiều, anh mãi mãi không bằng."
Lệ Hàn Uy cử chỉ rất nhẹ nhàng. Nhìn làn da trắng mịn của Cố Phi in đầy dấu vết do chính tay mình để lại, ánh mắt đen láy của hắn lại càng thêm phức tạp.
“Sau này tôi sẽ không ép buộc cậu làm mấy chuyện đó nữa.” – Lệ Hàn Uy đột nhiên nói.
Cố Phi im lặng. Với hắn, những lời của Lệ Hàn Uy dù có đánh chết cũng chẳng thể tin nổi.
Tắm xong, Lệ Hàn Uy bế Cố Phi về giường, tiện tay quét sạch mớ đồ chơi trên đó xuống sàn. Hắn còn giải thích: “Ngay từ đầu tôi đã không định dùng mấy thứ đó với cậu.”
Cố Phi chỉ muốn bật cười. Lệ Hàn Uy hà tất phải giải thích với hắn? Những gì nên làm chẳng phải anh đã làm cả rồi sao?
“Chắc cậu còn chưa ăn trưa. Khách sạn này cấp thấp quá, tôi bảo thuộc hạ đi mua ở nơi khác, chắc sắp mang đến rồi.” – Lệ Hàn Uy vừa nói vừa giúp Cố Phi mặc quần áo.
Cố Phi nhíu mày. Cơ thể hắn chỉ là đau lưng không đứng nổi, chứ có tàn phế đâu mà phải để người ta mặc đồ hộ?
Cậu vừa định đưa tay nhận lấy quần áo thì thấy sắc mặt vốn bình thản của Lệ Hàn Uy đột nhiên tối sầm lại. Lo Lệ Hàn Uy lại nổi điên, Cố Phi vội thu tay về. Lúc này Lệ Hàn Uy mới hài lòng, tiếp tục giúp cậu mặc đồ.
Mặc xong, Lệ Hàn Uy khẽ cười, vuốt nhẹ tóc Cố Phi, nói một câu khiến Cố Phi suýt ngã khỏi giường:
“Có phải tôi cũng rất dịu dàng không?”
Khóe miệng Cố Phi giật giật. Thì ra anh giúp tôi mặc quần áo chỉ để chứng minh điều này? Anh điên à!
Rất nhanh sau đó, thuộc hạ mang đồ ăn đến. Trong khi Cố Phi còn đang ngơ ngác, người kia đã trải khăn bàn đỏ rực trên một tấm thảm nhỏ cạnh giường, bày biện một bữa Tây cực kỳ tinh xảo. Ở giữa bàn là một chân đèn vàng rực, cắm nến thơm đang cháy.
Sắp xếp xong xuôi, Lệ Hàn Uy liền lập tức đuổi hết người ra ngoài, tự tay kéo rèm cửa sổ, tắt hết đèn và ánh sáng trong phòng. Cả gian phòng lập tức chỉ còn lại ánh nến vàng ấm áp dịu nhẹ. Hắn nhìn “kiệt tác” của mình, vô cùng hài lòng quay sang Cố Phi – người đang ngồi trên giường và hoàn toàn cạn lời:
“Còn chưa qua ngồi à?”
Cố Phi thật sự hoang mang. Người này bị thần kinh gì vậy?
Cố Phi ngồi xuống đối diện hắn, nhìn cách bài trí trước mặt, vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc Lệ Hàn Uy đang làm gì.
“Không định nói gì à?” – Lệ Hàn Uy vừa rót rượu vừa nhìn vẻ mặt “được sủng mà lo” của Cố Phi, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng khiến cậu ta cảm động rồi.
Cố Phi ngừng lại một chút, liếc nhìn ngọn nến cháy giữa bàn, thấp giọng nói:
“Đốt nến trong phòng ngủ rất dễ gây cháy.”
“…”
“Phòng lại kín, không khí không lưu thông…”
RẦM!
Lệ Hàn Uy đập mạnh tay xuống bàn, gân xanh trên trán giật giật: “Cậu tin không, tôi đốt luôn cái khách sạn này bây giờ cho cậu xem!”
“…”
Cố Phi im lặng. Người này thay đổi cảm xúc nhanh như lật sách, bản thân mình có nói gì cũng không vừa lòng.
“Cái rượu này là #¥%&**&&%¥#, uống #¥%%&&, tại sao lại ¥#%&%¥#, sao không trả lời…&&……%¥… Cậu có đang nghe tôi nói không? *&%¥…” Cuối cùng, Lệ Hàn Uy đứng phắt dậy, đập bàn thật mạnh, quát to: “Cậu mẹ nó bị điếc à! Tôi nói mà cậu câm luôn rồi sao?!”
Thấy trong mắt Cố Phi lộ ra vẻ hoảng hốt, Lệ Hàn Uy sững lại, như sực nhớ ra điều gì đó. Hắn ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh:
“Người ta hỏi mà không trả lời là vô lễ lắm đấy.”
Đối mặt với kiểu lúc nóng lúc lạnh của hắn, Cố Phi mãi mới trấn tĩnh lại, nói:
“Tôi uống vang đỏ là dễ say, nên chỉ có thể uống chút bia hoặc rượu trắng thôi.”
“Uống vang đỏ thì say? Có ai như vậy đâu?” – Lệ Hàn Uy nhíu mày.
“Tôi nhiều lắm chỉ uống được một ly thôi. Với cả ly này to gấp đôi bình thường rồi.” – Cố Phi nhìn cái ly dài cao lạ lẫm, có chút lo lắng.
“Cậu say rượu thì trông thế nào?” – Mắt Lệ Hàn Uy sáng rực, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của Cố Phi.
Bị ánh mắt đó nhìn, Cố Phi chột dạ, cảm giác không lành:
“Thì… say thì ngủ thôi, chứ còn làm gì nữa?”
“Vậy cậu lo cái gì? Say thì ngủ ở đây. Mới nãy làm bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng còn sức đâu mà chờ cậu say rồi cởi đồ ra làm tiếp.” – Lệ Hàn Uy thản nhiên nói.
Cố Phi thật muốn cầm dao nĩa đâm cho hắn một nhát. Người này đúng là hết thuốc chữa!
“Tôi không muốn uống rượu… tôi có thể xin ít nước lọc không?” – Cố Phi thấp giọng nói.
“Nếu cậu còn nói mấy câu khiến tôi cụt hứng nữa… Tin không, tôi lập tức… Ặc… Không sao, rượu này nhẹ, uống vài ly cũng không thành vấn đề. Cảm thấy choáng thì dừng, tôi sẽ không ép cậu.”
Cố Phi nào dám hé răng thêm câu nào. Đùi vẫn còn đau tê rần, Lệ Hàn Uy lại cứ bất thường thế kia, khiến người ta chẳng yên tâm nổi. Thế là cậu đành nâng ly rượu vang, khẽ nhấp một ngụm.
Lệ Hàn Uy mặt mày rạng rỡ, lập tức rót đầy ly cho cậu. Hắn còn tỏ vẻ ga lăng, gắp một miếng bào ngư đặt vào đĩa của Cố Phi.
Bị hắn nhìn chăm chăm, Cố Phi miễn cưỡng cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
“Ngon không?” – Lệ Hàn Uy đầy mong đợi hỏi.
Không phải anh nấu, kích động gì chứ? – Cố Phi nghĩ, nhưng không dám nói ra.
“Ngon.” – Cậu cúi đầu trả lời.
Lệ Hàn Uy cười càng tươi, đột nhiên nghiêng người sát lại: “Vậy đút cho tôi một miếng đi.”
“…”
Dưới ánh nến, khuôn mặt cương nghị của Lệ Hàn Uy bỗng trở nên dịu dàng. Đôi mắt đen thường ngày sắc lạnh bỗng tràn đầy ấm áp, nhìn Cố Phi chăm chú.
Cố Phi cầm miếng bào ngư mà chần chừ không đưa ra được. Đút cho người khác ăn? Trừ Sở Liệt, cậu không làm thế với ai cả.
Lệ Hàn Uy cứ thế cúi sát mặt lại gần, ánh mắt dần nổi lên tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Muốn tôi đếm đến ba không?” – Hắn cười khẽ, nghe mà rợn người.
Vừa nghe thế, Cố Phi vội nâng tay, miễn cưỡng đút miếng đồ ăn cho hắn.
“Vậy mới ngoan!” – Lệ Hàn Uy vừa lòng há miệng ăn, mà Cố Phi thì hận không thể nhét luôn cả cái nĩa vào cùng.
Lệ Hàn Uy như thể muốn thể hiện sự dịu dàng của mình. Đồ ăn trong đĩa Cố Phi chưa kịp ăn xong, hắn đã liên tục gắp thêm. Ly rượu trước mặt Cố Phi cũng như không bao giờ cạn.
“Tôi không uống được nữa… hơi… choáng rồi…” – Mặt Cố Phi ửng hồng, hai mắt mơ màng, trông quyến rũ đến mê người. Lệ Hàn Uy nhìn đến ngẩn người.
“Vậy uống nốt ly này rồi dừng.” – Giọng Lệ Hàn Uy đầy ẩn ý.
Cố Phi có vẻ thật sự đã say. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, bưng ly rượu vừa được rót đầy một hơi uống sạch.