Chương 5: Say rượu và cám dỗ
Lệ Hàn Uy cứ ngỡ mình nhìn nhầm — Cố Phi trước mắt vậy mà lại nhoẻn miệng cười với hắn. Ánh mắt ngà ngà, lúm đồng tiền thoáng hiện nơi gò má, rõ ràng là nụ cười vô thức, thế nhưng lại khiến lòng Lệ Hàn Uy rung động mạnh mẽ.
"Say rồi à?" Hắn đưa tay ra trước mặt Cố Phi khẽ phẩy, giọng nói nhỏ đi mấy phần.
Không ngờ Cố Phi nửa mở mắt gật đầu, lắp bắp: "Say... say rồi... Anh... đừng bắt nạt tôi..."
Nói rồi, Cố Phi loạng choạng đứng dậy, vừa cười vừa bước đến gần Lệ Hàn Uy, mỗi bước đi như sắp ngã. Vừa đi vừa nói ú ớ: "Anh có phải... rất muốn... ôm tôi..."
Không hiểu sao mặt Lệ Hàn Uy nóng bừng, bất giác lùi lại, lúng túng không biết phải phản ứng thế nào.
Cố Phi tiến đến sát, nhìn thẳng vào mắt Lệ Hàn Uy, đôi mắt trong veo mà vô thức khiến tim hắn loạn nhịp.
Chát!
Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên một cái tát rõ mồn một. Cố Phi bất ngờ tát mạnh vào mặt Lệ Hàn Uy rồi gầm lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, đồ khốn!"
Lệ Hàn Uy sững người, lửa giận bốc lên trong lòng. Từ khi để mắt đến người này, mặt hắn đã không biết bị tát bao nhiêu lần, rõ ràng cả thế giới đều e sợ hắn ba phần, vậy mà người này chẳng hề nể nang, tỉnh cũng đánh, say cũng đánh!
"Cậu..." Hắn chưa kịp nói hết câu thì Cố Phi đã đưa tay ôm lấy mặt hắn, ánh mắt mơ màng mà lại kề sát đầy ám muội.
Khoảnh khắc đó, Lệ Hàn Uy đờ người, đầu óc trống rỗng. Trước mắt hắn là khuôn mặt của người khiến hắn ngày đêm bận lòng, đang từ từ nghiêng đến gần...
Không trách được Cố Phi lại không dám uống rượu vang đỏ — thì ra là vì dễ mất kiểm soát đến thế này.
Một nụ hôn bất ngờ chạm đến, khiến Lệ Hàn Uy gần như mất lý trí. Chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại bị người này làm cho chao đảo đến vậy.
Hắn vội bế Cố Phi lên đặt lên giường, trong lòng như có lửa thiêu đốt, nhưng vẫn giữ lại chút lý trí. Hắn ghé sát tai người kia, khẽ hỏi:
“Cậu có biết tôi là ai không?”
Cố Phi cười ngây ngô, tay vòng lấy cổ hắn, thốt lên: “... Đồ khốn...”
Lệ Hàn Uy bất lực thở dài. Cố Phi rõ ràng đã không còn tỉnh táo nữa.
Trong ánh nến leo lét, mọi thứ dường như ngừng lại. Lệ Hàn Uy chỉ khẽ vuốt tóc Cố Phi, ngắm nhìn gương mặt yên bình của người kia, rồi thở dài: “Cậu đúng là tai họa mà...”
Sáng hôm sau.
Một tiếng bốp vang lên đánh thức Lệ Hàn Uy. Hắn choàng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Cố Phi giận dữ vung tay chuẩn bị tát thêm lần nữa. Lần này, hắn kịp giữ lại.
“Cậu bị nghiện đánh tôi rồi à?” Lệ Hàn Uy ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Cố Phi đang trùm chăn lườm hắn đầy căm tức.
“Đồ cầm thú!” Cố Phi quát.
Lệ Hàn Uy thoáng ngẩn người, rồi dường như hiểu ra. Hắn bật cười, lôi điện thoại ra, giọng nhàn nhã:
“Lần này oan cho tôi rồi, thiếu gia à.”
Cố Phi cứng họng. Hắn nhớ mang máng đêm qua mình có nói vài câu lộn xộn, nhưng lại không nghĩ rằng mình thật sự... chủ động?
Lệ Hàn Uy bật ghi âm đoạn đối thoại, giọng hắn vang lên:
“Muốn tôi tiếp tục không?”
“... Muốn...”
“Cậu tự nguyện chứ?”
“... Là...”
Cố Phi lặng người, mặt đỏ đến tận mang tai. Hắn giật lấy điện thoại nhưng Lệ Hàn Uy nhanh tay giơ lên cao, trêu chọc:
“Giờ muốn tiêu hủy chứng cứ à? Bản chất bị lộ nên xấu hổ?”
Cố Phi giận run người, túm lấy gối ném về phía hắn. Gối mềm, chẳng khác gì quăng bông.
“Rồi rồi,” Lệ Hàn Uy tiếp tục trêu, “nói đi, ngươi định phụ trách tôi thế nào?”
“Phụ... phụ trách gì?”
“Chẳng lẽ cậu định coi đường đường bang chủ Thượng Nguyệt bang là tình một đêm hả?”
Cố Phi cứng họng, chỉ biết cúi gằm mặt, hối hận không thôi. Nếu biết trước, thà hắn bị tra tấn còn hơn uống mấy ly rượu đỏ hôm qua...