Trung Nghị bá tước phủ trong trí nhớ của Thẩm Từ cũng không có gì khác biệt. Mái ngói xanh điểm xuyết sắc đỏ, đình đài lầu gác, hành lang dài quanh co khúc khuỷu liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.

Nàng đi theo sau Trương ma ma tới Phúc Thọ Đường.

Vừa mới bước chân vào sân, liền có người tiến tới đón, mời Thẩm Từ vào nhà: “Thẩm cô nương mau thỉnh vào trong, lão phu nhân đã chờ hồi lâu rồi.”

Thẩm Từ khẽ gật đầu, cùng ma ma vào nhà.

Nàng vào phòng trong mới thấy mợ và mọi người đều ở đó. Thẩm Từ vừa định bái kiến, đã bị lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị kéo vào lòng: “A Từ, con chịu khổ rồi.”

Thẩm Từ chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã có không ít người vây quanh khuyên nhủ, an ủi, nhất thời Phúc Thọ Đường vô cùng náo nhiệt.

Sở Lão phu nhân ôm Thẩm Từ khóc hồi lâu, mãi mới bình tĩnh lại. Đợi đến khi Thẩm Từ lần lượt hành lễ xong, có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thì cũng đã qua nửa canh giờ.

Thẩm Từ ngồi bên cạnh Sở lão phu nhân, hai tay bị bà nắm chặt lấy, thật lâu không buông.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt bà nhìn mình chứa đựng rất nhiều hoài niệm.

Người được hoài niệm là ai không cần nói cũng biết. Thẩm Từ rũ mắt, giấu đi giọt lệ trong khóe mi, không muốn để ai phát hiện.

Sở Lão phu nhân không biết Thẩm Từ nghĩ gì trong lòng, chỉ thương xót ngoại tôn nữ hiện giờ lẻ loi hiu quạnh, nhìn nàng liền không nhịn được rơi lệ.

Thẩm Từ thấy vậy, lấy khăn tay của mình ra, thay bà lau nước mắt: “Tổ mẫu, người cần phải bảo trọng ạ.”

Tổ mẫu tuổi đã cao, vừa rồi vì chuyện của mẫu thân mà khóc một hồi, giờ mới ngừng được chút, nếu lại gợi lên chuyện thương tâm nữa, chẳng phải là lỗi của nàng sao?

Sở Lão phu nhân nghe lời này, lại nhịn không được rớt nước mắt. Không muốn hài tử lo lắng, bà chỉ khẽ đáp lời vài tiếng.

Bùi thị cũng không đành lòng, bèn lấy cớ hỏi chuyện trượng phu, oán trách chàng không đích thân đưa Thẩm Từ tới Phúc Thọ Đường.

Sở Lão phu nhân cũng thuận thế nói theo, nửa thật nửa giả oán giận nhi tử.

Tất cả mọi người ở đó đều nghe ra Bùi thị và Sở Lão phu nhân đang cố gắng làm dịu không khí, cố tình Thẩm Từ lúc này lại không hiểu ý, thật sự tưởng mợ đang oán trách cữu cữu, vội vàng mở miệng giải thích: “Cữu cữu mấy ngày nay rất bận rộn, mấy đêm liền không chợp mắt. Trên đường đi đều đang xử lý công vụ, vừa rồi cũng là người của nha môn tới tìm, cữu cữu mới đi…”

Bùi thị vốn chỉ định thuận miệng nói vậy để bà và cháu ngoại không quá thương tâm, nào ngờ lại gợi ra những chuyện này. Nàng lo lắng cho thân thể trượng phu, liền hỏi thêm vài câu: “Chẳng lẽ trong nhà còn có chuyện gì chưa xử lý ổn thỏa?”

Bùi thị vừa dứt lời, ngay cả Sở Lão phu nhân cũng căng thẳng nhìn sang. Thẩm gia hiện giờ còn có chuyện quan trọng gì sao?

Chỉ là chuyện hậu sự của cha mẹ Thẩm Từ. Mọi việc quá đột ngột và gấp gáp, Sở Lão phu nhân e sợ con gái con rể vất vả, mấy ngày nay ngày nào cũng ăn chay niệm phật, mong Bồ Tát phù hộ.

Hiện giờ nghe lời này, tự nhiên là lo lắng.

Thẩm Từ hiểu rõ nỗi lòng bà ngoại, cũng không màng chuyện khác, lập tức đáp lời: “Hậu sự của cha mẹ là do họ hàng xử lý… Có cữu cữu đích thân ở đó, họ không dám lỗ mãng.”

“Chỉ là về chuyện ai sẽ làm người đỡ linh cho cha mẹ mà nổi lên không ít tranh chấp… Rất nhiều người trong nhà đến đều không cho phép con làm người đỡ linh cho cha mẹ. Cữu cữu vì chuyện này đã tranh cãi rất gay gắt với họ.”

Thẩm Nghị và phu nhân chỉ sinh được duy nhất một hài tử là Thẩm Từ. Ngày thường yêu thương như châu báu, Thẩm Từ lớn ngần này chưa bao giờ chịu bất kỳ ủy khuất gì.

Nàng mất đi cha mẹ đã là thống khổ vạn phần, cố tình lúc này còn có người ngăn cản nàng đưa tiễn cha mẹ đoạn đường cuối cùng, chỉ vì nàng là nữ tử, liền đề nghị từ dòng bên trong tộc cử chất nhi tới đỡ linh. Nếu không nhờ có cữu cữu tới Bình Giang, Thẩm Từ e rằng sẽ phải tiếc nuối cả đời.

Sở Lão phu nhân đau lòng cho Thẩm Từ tuổi còn nhỏ đã phải trải qua những điều này, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng khi đối mặt với ngoại tôn nữ cũng chỉ có thể an ủi: “Những chuyện này đều đã qua rồi, đừng nghĩ ngợi nữa.”

Thẩm Từ khẽ gật đầu, an tĩnh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Lão phu nhân.

Những chuyện mà Sở Lão phu nhân và Bùi thị vẫn chưa hiểu rõ, sau khi nghe xong đều thấy lòng đầy chán ghét. Thẩm Từ thì hiểu quá rõ, nên hai người mẹ chồng nàng dâu cũng không hỏi kỹ thêm.

Khi ánh mắt giao nhau, trong lòng cả hai đều đã hiểu rõ, định bụng tối chờ Sở Hằng trở về sẽ hỏi lại cho rõ ngọn ngành.

Không khí ở Phúc Thọ Đường căng thẳng và trầm lắng, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Hai tiểu cô nương từ lúc nãy vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi đợi. Lúc này thấy tổ mẫu và mẫu thân đều không nói gì, liền lấy hết can đảm mở miệng: “Mẫu thân, hôm nay con có thể ở cùng biểu tỷ được không ạ?”

Người nói chuyện là nhị cô nương của Bùi thị, tên là Sở Tư Di, nhỏ hơn Thẩm Từ hai tuổi. Vì trước kia Thẩm Từ thường đi theo mẫu thân về nhà ngoại, nên hai biểu tỷ muội cũng khá quen thuộc nhau.

“Cái thói ngủ không yên phận của muội buổi tối, cẩn thận đừng đá người!” Tỷ tỷ Sở Ánh Mộng cũng không chịu kém cạnh mở lời, sau khi chèn ép muội muội liền đi làm nũng với mẫu thân: “Nương, có thể cho A Từ ở cùng con được không ạ?”

Bùi thị vốn đã có ý định trong lòng, đang lo không biết làm sao để nói ra, lúc này bị hai cô nương vô tình nói toạc, liền nhân cơ hội đề cập với Sở Lão phu nhân.

“Đây không phải chuyện gì lớn lao, cứ để nha đầu Thẩm ở cùng ta là được.” Sở Lão phu nhân cũng biết tình hình, tuyệt sẽ không làm khó con dâu. “Còn sân viện cứ để bọn hạ nhân từ từ thu dọn, chờ khi thời tiết ấm áp hơn rồi dọn tới cũng không muộn.”

Bùi thị ban đầu lo lắng bà tuổi cao, giấc ngủ ít ỏi, muốn cho Thẩm Từ ở cùng mình, nhưng không thể lay chuyển ý Lão phu nhân, đành phải đồng ý.

Ngược lại, hai chị em Sở Ánh Mộng và Sở Tư Di lại vô cùng không vui, nhất quyết muốn ở cùng nàng, kéo tay Thẩm Từ, bắt nàng tự chọn.

Thẩm Từ thấy khó xử.

Bùi thị vội vàng bảo hai nữ nhi đừng làm loạn, nhưng Sở Lão phu nhân lại muốn cả ba người ở cùng: “Có gì to tát đâu, hai đứa cũng cùng A Từ ở chung với tổ mẫu là được.”

Hai chị em tự nhiên rất vui, nhưng Bùi thị lại lộ vẻ lo lắng: “Hai nha đầu ở đây, liệu có làm phiền nương người thanh tịnh không?”

Bà mẫu trong phủ rất tốt, nhưng mẹ chồng nàng dâu sống chung, mọi mặt đều là môn đạo, Bùi thị không thể không cẩn thận.

Sở Lão phu nhân tùy ý vẫy tay: “Có hai nha đầu ở đây, náo nhiệt một chút mới là chuyện tốt.”

Bà đã nói rõ như vậy, Bùi thị thoái thác không được, cuối cùng đành đồng ý.

Sở Lão phu nhân liền sai người đi thu dọn gian phòng bên cạnh. Hai chị em được lời chắc chắn vô cùng cao hứng vây quanh Thẩm Từ nói chuyện. Sở Lão phu nhân và Bùi thị thấy ba chị em ghé vào một chỗ nói chuyện, cũng yên tâm không ít.

Ánh mắt Lão phu nhân vẫn luôn dừng trên người Thẩm Từ. Chẳng bao lâu, hai chị em như nổi lên tranh chấp gì đó, sôi nổi muốn Thẩm Từ phân xử. Thẩm Từ có chút ngại ngùng, không định mở lời.

Hai người các nàng ngược lại không nóng nảy, lập tức đi tìm lão tổ mẫu.

Sở Lão phu nhân liền vui tươi hớn hở đi về một bên.

Khang ma ma thấy Bùi thị lộ vẻ lo âu, bèn tiến tới nhỏ giọng khuyên giải vài câu: “Nhị phu nhân chớ lo lắng, có hai vị cô nương ở đây, có lẽ lại là chuyện tốt. Bằng không Lão phu nhân trong lòng vẫn luôn nhớ về đại cô nãi (mẫu thân Thẩm Từ), đêm khuya không biết sẽ tỉnh giấc bao nhiêu lần.”

Bùi thị bị thuyết phục, không nói gì thêm: “Hai nha đầu ở tại Phúc Thọ Đường, còn phải làm phiền Khang ma ma phí tâm trông nom nhiều hơn.”

Khang ma ma liên tục đáp lời.
 
Bùi thị thấy tổ tôn mấy người quây quần nói chuyện, bèn gọi Trương ma ma tới bên cạnh, hỏi chuyện khác: “Đại Lang và Nhị Lang đã về chưa?”

Theo tin tức Sở Hằng truyền về, sau khi Bùi thị ra lệnh, Trương ma ma liền phái người đi tìm hai vị công tử trong phủ. Chỉ là hai người họ hôm nay ra ngoài, nhất thời chưa về.

Đợi đến khi gã sai vặt trong phủ vất vả lắm mới nghe ngóng được hành tung hai người rồi chạy tới nơi thì đã qua hồi lâu.

Sở Tu Quân và Sở Cảnh Trừng hôm nay hẹn biểu huynh Bùi Hành cùng đi tiệm ăn. Vừa mới dùng bữa xong, đã hẹn lát nữa cùng đi thư quán mua sắm chút giấy và bút mực.

Ba người đang nói chuyện, gã sai vặt Sở phủ liền vội vã tìm tới. Sở Tu Quân thấy vậy, sai hắn tiến lên đáp lời: “Chuyện gì mà vội vã thế?”

Gã sai vặt lấy lại hơi, liền thỉnh hai vị công tử về phủ: “Nhị phu nhân thỉnh nhị vị công tử hồi phủ.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Sở Tu Quân bình tĩnh hỏi.

Gã sai vặt ngước mắt nhìn Sở Tu Quân, hình như có chút do dự không biết có nên nói chuyện này không.

Trong nhã gian chỉ có ba người họ. Sở Tu Quân huynh đệ cùng biểu huynh quan hệ hòa hợp, cũng không nghĩ giấu giếm: “Cứ nói đi, đừng ngại.”

Gã sai vặt được lời chắc chắn, liền không còn ngượng ngùng nữa, nhanh chóng mở miệng: “Nhị gia từ Bình Giang đã trở về rồi, Thẩm cô nương cũng đã tới Kim Lăng ạ.”

Gã sai vặt nói xong, hai huynh đệ tức khắc hiểu ra ngọn ngành. Bình Giang cách Kim Lăng không quá xa, tính toán thời gian đại khái cũng là mấy ngày nay, nhưng thật không ngờ, họ lại tới vào hôm nay.

Biểu muội đường xa mà đến, hai huynh đệ tự nhiên muốn lập tức về phủ. Sau khi đuổi gã sai vặt đi, hai người liền nghĩ làm sao để giải thích rõ ngọn ngành với Bùi Hành.

Bùi Hành không biết Thẩm cô nương này là ai. Nghe ý trong lời gã sai vặt, như là có khách quý phương xa tới. Thấy hai người họ lộ vẻ khó xử, liền thoải mái nói: “Trong nhà đã có khách quý rồi, các ngươi mau chóng trở về đi.”

Hai huynh đệ như được đại xá, không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục nhận lỗi. Đợi Bùi Hành đồng ý, liền xoay người rời đi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Bùi Hành bị bị cho leo cây cũng không quá để tâm. Thư quán lúc nào đi cũng được, không vội gì lúc này. Hắn uống cạn rượu trong chén, rồi dẫn theo gã sai vặt về phủ.

Nào ngờ trở lại trong phủ, liền có gã sai vặt đứng chờ ở cổng: “Thế tử, Hầu gia thỉnh ngài tới thư phòng một chuyến.”

Bùi Hành tới thư phòng, chỉ thấy Vĩnh Ninh Hầu ngồi ngay ngắn ở án thư, chỉ là cau mày, như có chuyện phiền lòng: “Phụ thân tìm con, không biết có gì phân phó?”

Bị phụ thân thỉnh tới thư phòng không phải chuyện hiếm lạ gì, chỉ là Bùi Hành rất ít khi gặp phụ thân vào ban ngày, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

“Chuyện của Thẩm Nghị con đã biết chưa?” Vĩnh Ninh Hầu cũng không vòng vo với Bùi Hành, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Bùi Hành khẽ khựng lại, ngay sau đó lên tiếng đáp: “Con đã biết.”

“Bệ hạ trong khoảng thời gian này vì chuyện của Thẩm Nghị mà tức giận không thôi. Chỉ là chuyện này nếu là do con người gây ra thì cũng đành, ít nhất còn có thể tìm được kẻ chủ mưu để xoa dịu cơn giận. Đằng này lại là thiên tai…”

“Những tộc nhân của Thẩm gia đó, nghe nói còn đang gây rối ở Bình Giang, đáng thương Thẩm Nghị và phu nhân thây cốt chưa lạnh…”

Tin tức Tiết độ sứ Bình Giang Thẩm Nghị cùng phu nhân song song gặp nạn đã sớm không còn là bí mật. Thẩm Nghị chinh chiến nửa đời, ai cũng không từng nghĩ tới ông lại mất mạng vì một trận tai nạn trên biển. Trong thành Kim Lăng, mỗi khi nhắc đến đều là thổn thức không thôi.

Thẩm Nghị cùng thê tử phu thê ân ái, nhưng con nối dõi lại đơn bạc, chỉ có duy nhất một nữ nhi.

Bùi Hành nghe phụ thân nói, cuối cùng mới hiểu ra vì sao huynh đệ Sở gia lại có thần sắc vội vàng.

Phu nhân Thẩm Nghị họ Sở, chính là cô cô của huynh đệ Sở gia.

Và thân phận của Thẩm cô nương kia, cũng đã rõ ràng mười mươi.

Bùi Hành trong khoảng thời gian này cũng nghe được không ít tin tức. Lúc đầu hắn vẫn chưa đi sâu tìm hiểu. Họ Thẩm cũng không phải dòng họ gì đặc biệt, Trung Nghị bá tước phủ cũng không nhất định chỉ có Thẩm Nghị là một mạch thân thích. Ngay từ đầu, Bùi Hành thật sự không nghĩ tới hướng đó, chỉ xem Thẩm cô nương kia là người thân xa xôi nào đó.

Lúc này mới phát hiện không ít vấn đề.

Cha mẹ qua đời, còn có họ hàng.

Tại sao lại đến mức không thể giao cho nhà ngoại việc giáo dưỡng? Hiện giờ lại là dượng đích thân đi đón người về.

Họ hàng Thẩm gia đông đảo, lại đến mức không chứa nổi một tiểu cô nương sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play