Thẩm Từ cứ vậy trơ mắt nhìn các biểu ca càng ngày càng bận rộn. Họ thường xuyên về phủ liền vào thư phòng vùi đầu khổ đọc. Nàng kinh ngạc: “Kỳ thi khoa cử không phải còn ba năm nữa sao?”
“Bọn họ bận rộn như vậy không phải vì khoa cử đâu." Sở Ánh Mộng cười nói. Thẩm Từ không hiểu nguyên do. Khi hỏi nguyên nhân, không ai giấu nàng.
“Biểu ca dạo này không biết làm sao, ngày nào cũng giao bài tập cho các ca ca, hình như là chê bọn họ quá ngu dốt." Biểu cảm của Sở Tư Di khi nói câu này đặc biệt khoa trương. “Biểu ca cũng không nghĩ, nếu so với hắn, có mấy người thông minh được chứ?”
“Đúng vậy đó." Ngay cả Sở Ánh Mộng bình thường bênh biểu ca, lúc này cũng không thể che giấu được nữa. “Học vấn của các ca ca thật ra cũng không tệ, nhưng họ luôn ở cùng biểu ca, nên…”
Lời Sở Ánh Mộng đều là thật, công bằng vô cùng. Nhưng lời công bằng này, thực ra ít ai lọt tai.
Ngay cả Sở Tu Quân và Sở Cảnh Trừng cũng cam chịu mình phải cố gắng chăm chỉ, người khác còn có thể nói gì?
Lúc này hai tỷ muội chỉ có thể tìm cớ cho Bùi Hành: “Biểu ca cũng lo lắng cho đại ca và nhị ca. Dù sao khoa cử ba năm mới có một lần. Người có thể tham gia kỳ thi mùa xuân, ai mà chẳng là trăm dặm mới tìm được một?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play