Sở Tu Quân và Sở Cảnh Trừng tuy rằng đều ăn một trận quở trách nhưng không ai để ý, cũng không để ở trong lòng. Dù sao bị biểu ca giáo huấn thì cũng không mất mặt. Từ nhỏ đến lớn, họ cũng đã sớm quen thói đó rồi.
Ngược lại vì biểu ca nói sẽ giúp đỡ, hai người kích động không ít.
Đều nói ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng (ý nói nhiều người cùng nghĩ sẽ tốt hơn một người tài giỏi), họ hiện giờ vừa vặn có ba người, nhất định có thể làm được việc. Huống hồ biểu ca của họ cũng không phải kẻ vô dụng.
Chắc chắn có thể làm ít công to.
Sở Cảnh Trừng nghĩ thật hay.
Hắn tưởng tượng thấy Lâm Thư Dịch bị giáo huấn ôm đầu chạy như chuột, không nhịn được cười trộm, thậm chí còn bật cười thành tiếng.
Làm Bùi Hành nhíu mày: “Đệ cười ngây ngô cái gì?”
Sở Tu Quân chọc nhẹ đệ đệ. Lúc này Sở Cảnh Trừng mới hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có gì ạ.”
Nói thì vậy, nhưng Sở Cảnh Trừng căn bản không đứng đắn được bao lâu. Vẫn không kiềm chế được, tiến sát đến bên cạnh Bùi Hành, nhỏ giọng hỏi biểu ca có kế sách gì hay.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT