Sáng sớm hôm sau, nàng lấy hết ngân phiếu trong rương ra, mặc cho Phùng ma ma dùng ánh mắt lên án nàng không nên tùy tiện động vào số bạc hồi môn, nàng chỉ giữ lại hai tấm ngân phiếu mệnh giá năm trăm lượng để phòng hờ bất trắc, số còn lại nàng dự định đổi hết thành vật tư.

“Xuân Lan, ngươi dẫn theo mấy tiểu tử kia đi mua lương thực, giống lúa và các loại rau củ quả. Nên chọn loại thu hoạch trong năm nay, như vậy để sang năm cũng không lo bị mối mọt. Nếu không có thì mua tạm lương thực cũ cũng được.”

“Hạ Trúc, ngươi đi mua gia cầm, chọn nhiều gà vịt đang đẻ trứng một chút.”

Còn lại hai nha hoàn, nàng sai người đi mua bông và vải bông.

Bông thì phải chọn loại còn nguyên hạt, vải bông thì mua cả vải thô lẫn vải mịn, sau đó dặn dò họ tìm xem có ai bán tằm không.

“Thu Sương, quê ngươi ở quận Lâm Hải, chắc là biết con tằm chứ? Chính là con vật có thể nhả tơ kết kén, sau đó dùng kén dệt thành vải lụa đó.”

“Nô tỳ biết.”

Mặc dù Thu Sương không hiểu vì sao tiểu thư lại muốn mua tằm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Từ Nhân bèn dạy nàng cách chọn tằm khỏe mạnh, nếu gặp được người biết nuôi tằm, thì có thể bỏ tiền ra thuê họ.

Sau khi đám nha hoàn rời đi, Từ Nhân đưa cho Phùng ma ma ba ngàn lượng:

“Ma ma, người tìm người đáng tin cậy, giúp ta đổi số bạc này thành lưới đánh cá, cần câu và một ít sắt.”

Thứ quan trọng nhất chính là sắt.

Sắt có rất nhiều công dụng, ngoài việc cải tiến nông cụ, nàng còn muốn đóng một chiếc thuyền, một chiếc thuyền đủ chắc chắn để chống chọi với bão, có thể dùng để tuần tra hoặc đánh bắt cá.

Phùng ma ma giật mình kinh hãi: “Tiểu thư, miếng sắt này...”

“Nếu đổi được thì tốt nhất, còn nếu không đổi được thì thôi vậy.”

Ở Đại Yến, việc mua bán sắt thép đều bị nghiêm cấm, nếu bị phát hiện thì nhẹ nhất là tội lưu đày.

Nhưng vương công quý tộc lén lút mua bán đồ sắt nhiều lắm, cũng chẳng thấy triều đình quản như thế nào.

Chuyện Từ Nhân phái người đi mua sắm lớn, cũng không có cố ý che giấu, muốn giấu cũng chỉ giấu việc mua sắt mà thôi.

Phùng ma ma trở về bẩm báo, sắt không dễ mua, phải vất vả lắm mới mua được từ chợ đen một trăm cân.

Sắt có mật độ lớn, một trăm cân sắt thật ra chỉ bằng chín quả bóng, được Từ Nhân phân tán cất giấu trong đống vật tư, không dễ bị người ta phát hiện.

Lúc này nàng thầm may mắn vì không phải ở thời hiện đại, nếu không qua kiểm tra an ninh chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Hơn nữa xe ngựa của vương phủ, đám lính gác cổng thành nào dám giơ trường thương đâm lung tung vào trong xe chứ?

Thế nhưng chỉ một trăm cân sắt này, đã tiêu tốn của nàng hết một phần ba số ngân phiếu rồi.

Tin tức vị Vương phi tương lai tiêu hết sạch số bạc hồi môn nhanh chóng lan truyền trong nội bộ vương phủ.

Đương nhiên không phải bọn họ nhiều chuyện, mà bởi vì của hồi môn đối với nữ nhân mà nói có ý nghĩa như thế nào, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng rõ ràng.

Bởi vì chẳng phải ai cũng có mẫu thân sao? Mẫu thân nhà nào mà chẳng phải đến lúc vạn bất đắc dĩ mới động đến của hồi môn của con gái chứ?

Vị thiên kim đại tiểu thư xuất thân từ tướng phủ này, bình thường tiêu tiền như nước cũng chẳng nói làm gì, vậy mà trên đường xuống phía Nam này, nàng ta lại tiêu hết sạch số ngân lượng để dành bấy lâu nay.

Đây đâu phải là mười lượng, một trăm lượng, mà là những một vạn lượng đó!

Trời ạ, nữ nhân tiêu tiền thật đáng sợ! Vỏn vẹn hai tháng đã tiêu hết một vạn lượng, ai mà dám lấy nàng ta chứ!

À, sắp tới có người lấy nàng ta rồi đấy! Hơn nữa người làm mai còn là đương kim Hoàng đế, đến đất phong là thành thân luôn…

Mà này, tại sao Hoàng đế lại ban hôn một nữ nhân như vậy cho Vương gia nhà mình chứ? Chẳng lẽ không phải phái đến để gây rối vương phủ, khiến Vương gia phải đau đầu hay sao?

Cả đám người làm không khỏi hướng về phía Vương gia nhà mình với ánh mắt đầy đồng cảm.

Yến Khác Cẩn: “...”

Từ Nhân không hề hay biết gì về những chuyện này, cho dù có biết nàng cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Của hồi môn chẳng phải là thứ mà nhà mẹ đẻ cho con gái xuất giá để con gái có thể ngẩng cao đầu, sống một cuộc sống tốt hơn hay sao?

Nàng luôn tin tưởng một điều: tiền là để tiêu, chứ không phải để dành. Ngân lượng hồi môn để đó không dùng, trong khi bản thân phải sống một cuộc sống túng quẫn, vậy thì cần gì phải như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play