Từ kinh thành đến quận Phù Dung, người bên cạnh bị nàng sai khiến đến xoay vòng vòng.

Lúc mới rời khỏi kinh thành, nàng chỉ mua sắm ít đồ lặt vặt, đi qua vài quận, nàng đã mua đủ mười xe ngựa đồ.

Lúc tiến vào quận Phù Dung, số ngân phiếu vạn lượng nàng để dành bấy lâu trừ một ngàn lượng để dành phòng khi cần đến, số còn lại đều được nàng sai người đi đổi thành vật tư, chở về nào là gạo, mì, lương thực, dầu ăn, bông vải, tằm dâu, các loại hạt giống,…

Nào là xe ngựa, xe la chất đầy lương thực, chỉ riêng số phu xe được thuê đã là không ít.

Cũng may có thân binh vương phủ đi theo bảo vệ, cho dù có kẻ muốn động vào cũng không dám manh động. Nếu không, chắc chắn một đường đi này sẽ không yên ổn như vậy.

Mọi người trong vương phủ đều thầm thở phào nhẹ nhõm: Cũng may biên giới Nam Man và quận Phù Dung đã ở ngay trước mắt, nếu không chẳng biết vị Vương phi tương lai này còn vung tay mua sắm đến khi nào nữa. Vương phi tương lai tiêu tiền như nước, bọn họ thật sự lo lắng thay cho Vương gia.

Yến Khác Cẩn nghe thuộc hạ báo cáo, biết được Từ Nhân không chỉ mua lương thực, mà còn mua cả lúa giống; không chỉ mua bông, còn mang theo cả hạt bông; không chỉ mua tơ lụa gấm vóc, còn mua cả tằm dâu, cùng với một đống hạt giống rau quả các loại mà ngay cả ám vệ cũng không phân biệt được... Trong mắt hắn hiện lên tia suy tư.

Thật ra, ngay từ khi được ban đất phong, hắn đã sai người đi khắp nơi ở Yến Hoa thu mua vật tư, vận chuyển đến Nam Man.

Chỉ là hắn làm việc dưới danh nghĩa thương nhân, người buôn bán nhỏ lẻ, nên không có mấy ai biết chuyện này.

Bề ngoài, hắn chỉ mang theo vài xe ngựa hành lý từ kinh thành đến đây mà thôi.

Trước đó, hắn nghe nói vị Vương phi tương lai của mình là một kẻ ngốc, mỗi khi đến một nơi đều sai người đi mua sắm, trên đường đi đã tích trữ được mười xe ngựa đồ, hắn còn tưởng nàng ta nghe theo những lời đồn đại về Nam Man, sợ rằng đến đó sẽ phải sống khổ cực.

Bây giờ xem ra thì nàng ta cũng không ngốc như hắn nghĩ, nếu ngốc thì sao có thể nghĩ đến việc tích trữ hạt giống chứ? Thậm chí ngay cả tằm dâu cũng nghĩ đến?

Khóe môi Yến Khác Cẩn khẽ nhếch lên đầy hứng thú: Thật ngốc hay giả ngốc, rất nhanh sẽ rõ thôi.

Hai ngày sau, đoàn xe của vương phủ cuối cùng cũng rời khỏi quận Phù Dung.

Phía trước không xa chính là Quái Sơn mà người dân trong vùng thường nhắc đến với vẻ mặt kinh sợ.

Quái Sơn thuộc địa phận Nam Man, vượt qua Quái Sơn là đến địa phận Bách Việt quận, quận lớn nhất trong số năm quận của Nam Man.

Điểm đến của bọn họ là Bách Quế quận, quận tiếp giáp với Bách Việt quận, Cẩn Nam vương phủ được xây dựng ở phủ thành Bách Quế quận, nghe nói nơi đó sơn thủy hữu tình, là nơi có địa thế tốt nhất, thích hợp để sinh sống nhất ở Nam Man.

Đáng tiếc, con đường chính đến Nam Man đã bị chặn, con đường mà bọn họ đang đi chính là con đường được người Nam Man đời này qua đời khác khai phá bằng chính sức người.

Con đường này cũng khá rộng, ít nhất xe ngựa cũng có thể đi qua, chỉ là đường núi gập ghềnh, ổ gà ổ voi, xe ngựa đi lại rất khó khăn.

Người ngồi trên xe cũng bị xóc nảy đến mức khó chịu.

Lúc này Từ Nhân mới hiểu vì sao người Trung Nguyên lại có thành kiến với Nam Man như vậy, thì ra là do nghèo quá.

Muốn giàu thì phải làm đường trước đã, đường còn chưa có thì làm sao mà giàu có được?

Xuân Lan vừa chạy theo xe ngựa vừa thở hổn hển, trên tay cầm một chuỗi túi thơm đưa cho Từ Nhân, nói là quản gia sai người đưa tới.

“Quản gia nói, mỗi khi đến giờ Dậu, Quái Sơn sẽ xuất hiện sương mù, trong sương mù có chứa chướng khí, chướng khí có độc, mang theo túi thơm bên người có thể tránh tà ma quấy phá. Nhưng mà vẫn phải đội thêm mũ có mạng che, khăn che mặt, nếu gặp nơi có chướng khí dày đặc, nhớ nín thở, tuyệt đối đừng hít vào...”

Từ Nhân: “...”

Nàng không còn gì để nói nữa.

Chỉ cầu bình an vô sự.

Ở trong núi vào ban đêm rất nguy hiểm, đặc biệt là ngọn núi này còn có chướng khí.

Chướng khí xuất hiện vào giờ Dậu, tan vào lúc giữa trưa.

Nói cách khác, thời gian an toàn để có thể đi qua ngọn núi này chỉ có vỏn vẹn ba canh giờ, tức là sáu tiếng đồng hồ.

Từ Nhân lúc này mới hiểu ra.

Chẳng trách đoàn xe ngựa đi đầu lại xuất phát từ sớm như vậy, thì ra là vì muốn bảo đảm có thể dẫn mọi người rời khỏi Quái Sơn trước khi chướng khí xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play