“Bẩm quý nhân, nơi này đất đai bằng phẳng ít, hoa màu trồng ra thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Những năm trước còn có người vào núi săn bắt ít thú rừng đem vào thành đổi lương thực, nhưng chướng khí trong núi năm nay lại độc hơn năm trước, đừng nói người già, ngay cả thanh niên trai tráng cũng chẳng chịu nổi, nhà nhà đều sống trong cảnh chật vật...”

Bà không dám nói thuế má ngày càng tăng, gánh nặng ngày càng nặng, liều mạng vào núi một chuyến, săn được thú rừng cũng không nỡ ăn, đều phải chở vào phủ thành đổi lấy lương thực. Dù vậy, cũng đã mấy năm nay rồi chưa được no bụng.

Tộc trưởng phu nhân nâng tay áo lau khóe mắt: “Làm quý nhân chê cười rồi.”

Từ Nhân lắc đầu: “Không sao.”

Suy nghĩ một chút, nàng nói với tộc trưởng phu nhân: “Lúa thu hoạch thấp, điều kiện địa thế nơi này của các ngươi, thật ra càng thích hợp trồng khoai lang. Không cần đất bằng phẳng, cũng không cần chăm bón cầu kỳ, chân núi chỗ nào cũng có thể trồng, trên núi cũng được. Hay là ta cung cấp cho các ngươi một ít giống khoai lang mang từ phương Bắc đến, lúc này vừa lúc gieo trồng vụ xuân, mưa thuận gió hòa, một năm có lẽ có thể trồng được hai vụ.”

Tộc trưởng phu nhân kích động muốn quỳ xuống dập đầu, bị Từ Nhân ngăn lại.

Nàng bảo Phùng ma ma dẫn người đi chuyển khoai lang trong xe ngựa thứ hai.

Đó là giống khoai lang năng suất cao mà nàng đã đổi từ hệ thống.

Sản lượng khoai lang thời này rất thấp, nhưng vị ngọt dẻo rất ngon, so với làm lương thực, càng thích hợp phơi khô làm mứt khoai để ăn vặt hơn.

Nàng đã tranh thủ đổi một mẻ, cất trong kho hệ thống.

"Các ngươi có trồng Mạt Thực Đậu không?" Từ Nhân lại hỏi.

Mạt Thực Đậu, đậu là cách gọi của thời này, thật ra chính là đậu nành, trước khi đậu phụ được tạo ra thì toàn dùng để cho ngựa, la, lừa ăn.

Người cũng ăn, nhưng bởi vì ăn nhiều đậu dễ bị đầy hơi, nên thường chỉ dùng làm gia vị hoặc ăn vặt.

“Có trồng, nhưng không nhiều, đất đai đều dùng để trồng lương thực cả rồi.”

“Mạt Thực Đậu không kén đất, hơn nữa có thể trồng xen canh với kê, ở giữa trồng kê, hai bên trồng Mạt Thực Đậu, lá và cành đậu sau khi thu hoạch mục nát, còn có thể cung cấp dinh dưỡng cho ruộng kê.”

Tộc trưởng phu nhân kinh ngạc nhìn những nữ quyến khác.

Trong tộc trước kia có người nói trồng kê quá lãng phí đất, cây cao, lá to, nhưng bông kê kết được lại rất ít, một cây chỉ có một bông, còn phải xem có chắc mẩy hay không, chi bằng đừng trồng nữa. Vẫn là nên cấy lúa, cho dù thu hoạch có ít, nhưng cố gắng một năm cũng có thể cấy được hai vụ.

Hôm nay được quý nhân chỉ điểm, có thể trồng xen Mạt Thực Đậu trên ruộng kê.

Như vậy chẳng khác nào một công đôi việc, trồng một lần lại thu hoạch được hai loại.

Hơn nữa quý nhân còn nói, Mạt Thực Đậu có trồng nhiều cũng đừng lo, nàng sẽ thu mua hết, bao nhiêu cũng lấy.

Tộc trưởng phu nhân vội vàng bái tạ Từ Nhân.

Từ Nhân khoát tay.

“Cái này, các ngươi đã gặp bao giờ chưa?”

Nàng dùng bút than vẽ một cây mía.

Bút than là lúc dừng chân ở trạm dịch, nàng đã nhờ người ta làm, bút lông chỉ thích hợp dùng để luyện chữ, nàng không quen dùng để viết hàng ngày.

Tộc trưởng phu nhân nhìn xong lắc đầu.

Từ Nhân đoán chừng mía đường vẫn còn chưa được phổ biến.

Trên đường đi, nàng đã nếm thử rất nhiều loại đường, nào là mật ong, mạch nha, đường phèn làm từ củ cải đường, duy chỉ chưa từng thấy đường đỏ, đường trắng làm từ mía.

“Cái này gọi là mía, sau này các ngươi để ý một chút, loại cây này rất dễ trồng, sau khi thu hoạch chặt thành từng đoạn có thể ăn trực tiếp, vị ngọt thanh mát. Cắm phần đầu xuống đất là có thể sống, nếu như trồng được, có thể mang đến... ”

Từ Nhân dừng lại, quay đầu hỏi Phùng ma ma: “Ma ma, nơi chúng ta ở gọi là gì ấy nhỉ?”

Phùng ma ma nén tiếng thở dài: “Là phủ thành quận Bách Quế, Cẩn Nam vương phủ.”

Từ Nhân bèn nói với tộc trưởng phu nhân: Nếu như trồng được mía, nàng nguyện ý dùng lương thực, vải vóc để đổi.

Thực ra trong kho hệ thống của nàng có mía, là giống mía tốt được gây trồng từ thời nàng làm nông nữ, đáng tiếc dọc đường đi nàng vẫn chưa nhìn thấy cây mía, nên không tiện lấy ra.

Trong lòng nàng chợt lóe lên một ý nghĩ: muốn người dân Lĩnh Nam trồng mía và đậu nành trên diện rộng.

Mía dùng để chế biến đường, nàng có bí phương làm đường đỏ.

Đường đỏ cổ truyền cho dù ở thời hiện đại, cũng là thứ được nhiều người ưa chuộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play