Đường trắng nàng chưa làm bao giờ, nhưng nghe nói chỉ cần dùng nước bùn lọc qua một lần là có thể khiến nước đường màu nâu chuyển sang trắng tinh. Chưa thực hành bao giờ, để xem thử trong hệ thống có bán sách kỹ năng này không, nếu không có, dựa vào ký ức có lẽ cũng có thể mày mò thử xem sao.
Còn đậu nành, nàng muốn thử làm nước tương.
Nước tương làm từ thịt tươi có chi phí cao, giá bán cũng cao, nếu như có thể làm ra loại nước tương giá rẻ, nhất định có thể phát tài.
Yến Khác Cẩn thấy Từ Nhân mãi chưa ra, bèn nhìn về phía nhà tộc trưởng, hỏi thuộc hạ chuyện gì xảy ra.
Yến Thất sau khi dò hỏi bèn quay lại bẩm báo: “Tối qua Vương phi nếm thử đồ ăn mà chủ nhà đưa tới, cảm thấy rất hài lòng, bèn thưởng cho họ một ít lương thực, tộc trưởng cảm kích, bèn để nữ quyến qua bái tạ.”
Yến Khác Cẩn khẽ cười: “Nàng ta cũng thay đổi nhiều thật.”
Từ Tứ tiểu thư trước kia, làm sao có thể có lòng tốt như vậy?
Không ở trước mặt chủ nhà mà hất đổ những món ăn quê mùa trong mắt nàng ta đã là may lắm rồi.
Ngay cả hắn, hai bữa nay cũng chỉ ăn cháo rau dại, ăn một miếng bánh đậu đỏ, những thứ khác đều không nuốt nổi.
Trước kia khi còn rèn luyện trong quân doanh, gặp lúc chiến sự phương Bắc căng thẳng, hắn cũng từng phải cùng tướng sĩ gặm lương khô, uống nước bùn, nhưng ốc mà trong mắt hắn giống như con sâu lông, thì tuyệt đối không đụng vào.
Còn canh lê chi ngọt lịm, hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, làm sao uống cho nổi.
Không ngờ nàng ta lại thích.
Yến Khác Cẩn nhíu mày.
Thay đổi lớn như vậy, muốn không khiến người ta nghi ngờ cũng khó.
Nhưng… như vậy mới thú vị, phải không?
“Cảm tạ thôi mà sao lâu vậy?”
Yến Thất vội đáp: “Vương phi còn tặng cho chủ nhà mấy túi khoai lang, bảo họ đem trồng trên núi, nói là loại này không kén đất, còn dạy bọn họ mấy cách chế biến khoai lang. Còn có cả Mạt Thực Đậu nữa…”
Nói thật, Yến Thất cũng không hiểu, tại sao thức ăn của gia súc, Vương phi cũng để tâm, ghi nhớ trong lòng.
“Cuối cùng còn nói tới một loại cây gì đó tên là mía, thuộc hạ chưa từng nghe nói đến bao giờ, nhưng Vương phi có vẻ như biết, còn vẽ hình cây mía ra, bảo chủ nhà để ý tìm thử, lại nói…”
“Nói cái gì?”
“Nói là nếu như trồng được, bảo họ đưa đến Cẩn Nam vương phủ, nàng ấy sẽ dùng lương thực, vải vóc để đổi.”
“…”
Yến Khác Cẩn im lặng một lát, phân phó: “Ngươi phái người đi tìm hiểu xem loại cây này là loại cây gì, có công dụng gì.”
“Vâng!”
“Đi giục bọn họ mau lên đường, nếu không muốn ngủ ngoài trời đêm nay sao?”
“… Vâng!”
…
Xe ngựa lắc lư bon bon trên đường, thỉnh thoảng lại xóc nảy một cái.
Từ Nhân giữ vững chén trà, nhấp một ngụm, cúi đầu viết kế hoạch trồng trọt của mình.
Bút than di chuyển trên giấy, nét chữ thảo phóng khoáng.
Phùng ma ma đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
Giờ phút này, trong lòng bà càng thêm chắc chắn: Tứ tiểu thư trước kia chắc chắn là giấu dốt.
Có nên bẩm báo với phu nhân một tiếng hay không?
Nhưng Nam Man cách kinh thành quá xa, một chuyến đi đã mất hai tháng.
Người có thể sai khiến, cũng giống như bà, phải đi theo hầu hạ Tứ tiểu thư đến vương phủ, vào địa phận Nam Man rồi thì không ra được nữa.
Bỏ tiền ra thuê người đưa tin, lại sợ không an toàn, nhỡ đâu bị Vương gia phát hiện, có muốn nói cũng không ai tin…
Phùng ma ma suy đi tính lại, cuối cùng quyết định coi như không biết gì cả.
Dù sao phu nhân phái bà đến đây, là để giám sát Tứ tiểu thư, chỉ cần Tứ tiểu thư không chạy về kinh thành, thì mọi chuyện đều dễ nói.
Từ Nhân không biết Phùng ma ma đang suy nghĩ gì, nàng đang bận rộn.
Viết xong kế hoạch sơ bộ, nàng bắt đầu tìm kiếm trong hệ thống những dụng cụ cần thiết.
Lập xuân đã qua, vụ xuân đang vào thời điểm gieo trồng.
Dọc đường đi, nàng thấy người và trâu trên ruộng đều rất vất vả khi kéo cày, hiệu suất làm việc vì thế cũng giảm đi rất nhiều, xem ra cày ruộng cải tiến vẫn còn chưa xuất hiện.
Bản vẽ cày ruộng cải tiến có trong hệ thống, chỉ là hơi đắt một chút, cần 1000 điểm năng lượng.
Nhưng nàng có 1 vạn điểm thưởng, Từ Nhân không chút do dự đổi lấy một bản vẽ cày ruộng cải tiến loại nhẹ.
“Ma ma, chúng ta có thể mua đất ở đây không?”
"Ở đây? Trong Bách Việt quận sao? Vậy chi bằng đợi đến Bách Quế quận rồi mua." Phùng ma ma nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Có khi, Vương gia đã mua trang trại rồi cũng nên.”