Có người trêu chọc: “Vương bá, sao ông lại gọi Liễu Sinh, thân hình gầy yếu như vậy, có kéo nổi không hả? Hay là để ta thử cho.”

Vào dứt lời, mọi người đã thấy Liễu Sinh đẩy cày Khúc Viên đi về phía trước. Cậu ta đi trên ruộng một cách nhẹ nhàng, thoạt nhìn không tốn chút sức lực nào.

Mọi người đều kinh ngạc.

Sau đó, tất cả mọi người đều chen lấn muốn thử một phen.

Thật khó tin, Liễu Sinh gầy yếu như vậy mà lại có thể đẩy cày đi, thường ngày muốn kéo đi cũng phải tốn rất nhiều sức.

Lại nhìn chỗ cày Khúc Viên đi qua, đất không chỉ màu sẫm hơn, vụn hơn mà còn được đẩy sang hai bên, giống như một con thuyền, xé gió rẽ sóng tiến về phía trước.

Điều này thật khó tin!

Đối với nông dân mà nói, còn gì vui mừng hơn việc cải tiến nông cụ, tăng sản lượng?

Hiện tại, nông cụ vừa ít tốn sức lại không thể thiếu đã xuất hiện trước mặt bọn họ, ai mà không kinh hỉ, ai mà không hoan hô chứ?

Tất cả những người nông dân xung quanh đều vây lại muốn thử một lần, ai cũng đều cảm thấy cái cày này rất dễ sử dụng.

Không chỉ nhẹ nhàng, mà đất cày được còn sâu hơn cả trâu cày.

Từ Nhân thấy hiệu quả không tồi, hài lòng gật đầu, nói với Vương bá:

“Cái cày này tặng cho mọi người, ngày mai ta sẽ cho người đưa thêm một lô đến. Ngoài ra, ta muốn mượn vài mẫu ruộng để làm ruộng thử nghiệm, tốt nhất là gần đường cái.”

Xa quá nàng đi lại bất tiện.

Nếu có cao su thì tốt rồi, thử xem có thể làm lốp xe không, có lốp xe rồi có thể làm xe đạp.

Trên đường về, nàng có hỏi Phùng ma ma và Đông Tuyết, đáng tiếc là hai người đều chưa từng nghe nói, càng chưa từng thấy qua thứ gì giống cao su.

Nhưng nàng nhớ rõ ràng cao su là loại cây nhiệt đới, chẳng lẽ ở đất nước này không có sao?

Lúc trở về Vương phủ, trời đã tối.

Bữa tối cũng được đưa đến Thiên viện ngay sau đó.

Từ Nhân tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, không khỏi nhướn mày: Sao hôm nay lại phong phú như vậy?

Thu Sương phúc thân bẩm báo: “Quản gia hỏi xem ngài có hài lòng với đồ ăn của Vương phủ hay không, buổi trưa ngài không cho người đưa cơm, nên buổi tối cố ý chuẩn bị một bàn thật thịnh soạn, mong ngài hài lòng.”

Từ Nhân: “...”

Nàng có thể nói là do bữa sáng ăn quá no, đến trưa vẫn chưa tiêu nên không ăn được sao?

Chuyện mất mặt như vậy, nàng không nói ra được.

“Cùng ngồi xuống ăn đi, hôm nay mọi người đều vất vả rồi.”

Phùng ma ma mấy người chối từ, sau đó liền thêm một cái bàn ở góc phòng, lấy một ít thức ăn, ngồi dùng bữa cùng Từ Nhân.

Bên phía Yến Khác Cẩn, hắn cũng đang dùng bữa, vừa nghe Yến Thất báo cáo hành tung của vị Vương phi chưa qua cửa, lúc nghe đến cày Khúc Viên, động tác gắp thức ăn của hắn hơi khựng lại.

“Ngươi nói nàng ta bảo thợ mộc làm một cái cày khác với bình thường, kéo rất nhẹ mà lại không tốn sức?”

“Thuộc hạ sau khi nghe ám vệ báo cáo, đã tự mình đến nông trang kiểm tra, không chỉ nhẹ nhàng mà còn dễ dàng điều khiển độ nông sâu, rộng hẹp tùy ý, hơn nữa không phải gánh trên vai, mà giống như đẩy cối xay, người đứng sau cày, đẩy về phía trước, so với đẩy cối xay còn nhẹ nhàng hơn, quay đầu cũng rất dễ dàng. Vương bá nói, dùng cái cày này, một lúc lâu có thể cày được nhiều hơn năm sáu mẫu so với trước kia.”

Đây là khái niệm gì?

Bình thường phải mất năm ngày mới cày xong, bây giờ một ngày là có thể hoàn thành, hơn nữa còn không mệt như trước.

Yến Khác Cẩn đặt đũa xuống, lau tay, sau đó liền hạ lệnh:

“Thập Cửu còn ở Lâm Hải quận sao? Mau truyền tin bảo hắn tập trung một nhóm thợ thủ công, nhanh chóng đến đây cho bổn vương.”

“Thập Tam có ở trong phủ không? Gọi hắn đến đây, bảo hắn phụ trách thu mua nguyên liệu làm cày mới.”

“Còn bản vẽ, ngươi đi nói với nàng ta một tiếng... thôi, để bổn vương tự mình đi.”

Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, Từ Nhân đang nhàn nhã nằm trên giường quý phi, vừa ăn mứt hoa quả, vừa dạy Đông Tuyết chơi cờ vây, vừa suy nghĩ xem có nên làm thêm một bộ bài hoặc là bài tây cho đỡ nhàm chán hay không, thì nhìn thấy Yến Khác Cẩn xuất hiện với ánh mắt kinh ngạc.

“Đang chơi cờ?”

Yến Khác Cẩn bước vào.

“...”

Từ Nhân và Phùng ma ma nhìn nhau: Sao hắn ta lại tới đây?

Phùng ma ma âm thầm đau đầu.

Vương gia bận rộn như vậy mà còn tranh thủ thời gian đến thăm, vậy mà nàng còn lười biếng nằm trên giường không chịu dậy.

Nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Phùng ma ma, Từ Nhân mới nhớ đến quy củ ở đây.

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play