Sáng hôm sau, Từ Nhân ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, dưới sự chỉ huy của Phùng ma ma, hạ nhân đã sắp xếp xong kho.
Số hạt giống mà nàng dặn dò ngày hôm qua cũng được chất đống ngay ngắn trong một gian phòng trống, chỉ cần mua được đất là có thể vận chuyển đến đó gieo trồng.
Phùng ma ma rất đồng ý với ý định mua đất của Từ Nhân.
Những vị tiểu thư trong phủ xuất giá, vị nào mà không có ruộng vườn, trang viên làm của hồi môn?
Ngoại trừ Tứ tiểu thư, bởi vì vừa xuất giá đã phải theo Cẩn Nam Vương đến đất phong Nam Man, không tiện mang theo ruộng vườn, trang viên, nên mới đổi thành bạc.
Nhưng theo bà thấy, bạc có là gì so với ruộng vườn, trang viên chứ?
Tiền bạc rồi cũng sẽ tiêu hết, huống hồ Tứ tiểu thư lại tiêu xài hoang phí như vậy.
Một vạn lượng ngân phiếu áp đáy hòm bị nàng tiêu gần hết, chỉ còn khoảng một ngàn lượng, thay vì tiêu pha ở những nơi khác, không bằng mua vài mẫu ruộng tốt, xây dựng một trang trại.
Tương lai sinh con, còn có thể dùng sản vật từ ruộng đất làm của hồi môn cho con cái.
Vì vậy, chuyện mua ruộng đất, xây dựng trang trại, Phùng ma ma còn tích cực hơn cả Từ Nhân.
Từ Nhân vừa dùng xong bữa sáng, Phùng ma ma đã nói muốn đi hỏi thăm xem nha hành ở đâu.
Từ Nhân bảo ma ma tiện thể hỏi thăm xem quanh đây có thợ mộc nào không, nàng muốn làm một cái cày Khúc Viên.
Có cày Khúc Viên rồi, hiệu suất cày bớt vất vả hơn, cho dù có trễ vài ngày cũng không ảnh hưởng đến thu hoạch.
Hiệu suất làm việc của Phùng ma ma rất cao, Từ Nhân mới xem được có hai trang sổ sách thì ma ma đã trở về.
Không chỉ hỏi được địa chỉ của nha hành, ma ma còn hẹn được một người môi giới có tiếng, buổi chiều có thể đi xem đất ngay.
Thợ mộc cũng đã tìm được.
Không phải tìm ở bên ngoài, mà là lão thợ mộc vẫn thường sửa chữa đồ trong phủ.
Ma ma nghĩ Từ Nhân muốn thêm vài món đồ trong phòng, lúc ra ngoài gặp quản gia, ma ma liền tiện miệng nhắc tới.
Bởi vậy, lúc thợ mộc đến, không chỉ mang theo đồ nghề mà còn đẩy cả một xe gỗ, đủ các loại.
Từ Nhân: “...”
Phục vụ chu đáo quá.
Có bản vẽ, có nguyên liệu, cho dù lão thợ mộc chưa từng thấy qua loại cày này, cũng rất dễ dàng làm thành công.
Phùng ma ma đến lúc này mới biết Từ Nhân muốn làm nông cụ, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Từ Nhân nhìn ma ma, mặt dày nói:
“Ta đây huệ chất lan tâm, trên đường đi nhìn thấy người dân cày ruộng vất vả, liền nghĩ ra loại nông cụ này, nhưng còn chưa biết hiệu quả thực tế như thế nào, phải tìm một mảnh đất thử xem sao đã.”
Phùng ma ma: “...”
Ngài đã nói vậy rồi, lão nô còn có thể nói gì nữa?
Giữa trưa, Từ Nhân bảo phòng bếp nhỏ làm một bát mì gà đơn giản, ăn xong nghỉ ngơi một lát, nàng liền dẫn ma ma và Đông Tuyết ra ngoài.
Nàng còn chưa lên xe ngựa thì đã thấy một người của Yến Khác Cẩn đến báo, nói Vương phủ có một nông trang nhỏ chuyên cung cấp rau củ ở gần đây.
“Vương gia nói, nếu ngài có hứng thú, trang trại của ngài muốn trồng gì cũng được.”
Từ Nhân sửng sốt, quay đầu nhìn Phùng ma ma: “Sao Vương gia biết ta muốn mua trang trại?”
Phùng ma ma suy nghĩ một chút rồi nói: “Sáng nay lúc lão nô ra ngoài có gặp quản gia, lúc ấy Yến Thất công tử cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, có lẽ hắn ta nghe được nên đã bẩm báo với Vương gia.”
Dù sao người ta cũng đã đưa trang trại đến tận cửa, không có lý nào lại không đi xem một chút.
Vì vậy, xe ngựa đổi hướng, đi thẳng đến nông trang nhỏ của Vương phủ.
Đến nơi mới phát hiện, đây không phải là nông trang nhỏ trong tưởng tượng của nàng, mà là một thôn trang hoàn chỉnh.
Thôn trang này của Vương phủ vốn là một ngôi làng, sau khi bị Vương phủ mua lại, dân làng trở thành tá điền cho Vương phủ, nhưng không phải nô lệ, tương đương với quan hệ thuê mướn có ràng buộc nhất định.
Lúc Từ Nhân đến, các tá điền đều đang làm việc trên ruộng, người cày ruộng, người cấy lúa.
Vương bá quản lý trang trại là trưởng thôn trước đây, rất am hiểu việc đồng áng.
Từ Nhân không lãng phí thời gian, vừa đến liền bảo thị vệ khiêng cày Khúc Viên xuống, sau đó giải thích cách sử dụng cho Vương bá.
Vương bá nhìn một lượt: Thì ra là cái cày! Chỉ là kiểu dáng khác lạ hơn bình thường một chút. Nếu vị công tử này muốn thử, vậy thì cứ thử đi.
Ông ta vẫy tay gọi một thanh niên: “Ngươi cầm cái cày này xuống ruộng thử cho vị công tử này xem.”
Những người ở ruộng gần đó đều đứng thẳng lưng nhìn sang.