Trong núi chướng khí dày đặc, bọn họ không dám ở lâu, mỗi lần vào đều tranh thủ thời gian, cố gắng vào rừng sâu vào lúc chướng khí loãng nhất, khi chướng khí bắt đầu lan ra thì lập tức rút lui.
Cũng may nàng đã cho bọn họ mấy hộp nhang xua muỗi (thuốc đuổi muỗi), thêm vào đó đốt thêm đuốc, nên cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, khoai lang mà nàng đưa cho, trồng trên sườn núi, chân núi đều phát triển rất tốt, duy chỉ có cây mía là tìm mãi không thấy.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào sức lực để báo đáp, vậy mà bây giờ ngay cả tìm một loại cây cũng không xong, khiến họ cảm thấy rất có lỗi.
Hôm nay, sau khi làm xong việc đồng áng, bọn họ lại tổ chức một đội vào núi.
Cảm giác như sắp mưa, chướng khí trong núi dày đặc hơn mọi ngày, vì lý do an toàn, cả đội không đi sâu vào trong núi, mà men theo con đường đã tìm kiếm hai tháng trước, vừa đi vừa tìm, tiện thể hái nấm.
Đột nhiên, có người kêu lên: “Nhìn kìa! Có phải là thứ quý nhân muốn tìm không?”
Con trai tộc trưởng nhìn theo hướng chỉ, quả nhiên, sát vách núi, một bụi cây màu xanh xen lẫn vàng vươn cao, cao đến năm mét.
Xung quanh mọc đầy cỏ dại, cây cối rậm rạp che khuất, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là cây trúc.
Cây mọc hướng về phía mặt trời, gần đó có một con suối nhỏ chảy róc rách, chặt xuống xem xét, thấy phần thịt màu trắng, nếm thử, vị ngọt thanh mát, chắc chắn là mía mà quý nhân muốn tìm rồi.
Con trai tộc trưởng thuật lại đầu đuôi câu chuyện tìm thấy mía, trong lòng vẫn còn áy náy: “Nếu như cẩn thận hơn một chút, thì đã có thể tìm thấy từ hai tháng trước rồi, đâu cần phải đợi đến bây giờ.”
Từ Nhân mỉm cười lắc đầu: “Hai tháng trước, có lẽ nó chỉ là một cây con, bị cỏ cây che khuất, khó phát hiện cũng là chuyện bình thường.”
Nàng cũng không ngờ, mía thời này lại có màu xanh vàng, lại cao đến năm mét, thoạt nhìn quả thật rất giống cây trúc, khác với hình vẽ của nàng.
Chẳng trách đám người mà Yến Khác Cẩn phái đi tìm đến giờ vẫn chưa tìm thấy, xem ra là bị bản vẽ của nàng dẫn dắt, đi vào lối mòn.
Đã có mía, ruộng thí nghiệm lại có thêm một loại cây trồng mới.
Con trai tộc trưởng mang đến cả xe mía.
Có vật thật để so sánh, tìm kiếm cũng dễ dàng hơn.
Ngoại trừ bụi mía trong thung lũng, trước khi xuống núi, bọn họ còn tìm thấy thêm mấy bụi khác.
Ban đầu Từ Nhân bảo bọn họ tự mình trồng thử, nếu sống được bao nhiêu thì mang đến cho nàng, nàng đều mua hết.
Nhưng tộc trưởng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định để con trai mang một chuyến đến cho nàng.
Một là muốn mang một ít đặc sản núi rừng mới hái được đến tặng cho nàng, cảm tạ nàng đã cho bọn họ lương thực và gia vị, giúp bọn họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Hai là muốn để nàng xem thử có đúng là loại mía mà nàng muốn tìm hay không. Nếu như tìm nhầm, thì trồng cũng uổng công.
Từ Nhân vui vẻ nhận lấy xe mía, cho con trai tộc trưởng mười lượng bạc.
Một xe mía tất nhiên không đắt như vậy, đây là bao gồm cả tiền thưởng tìm thấy mía.
Con trai tộc trưởng ban đầu nhất quyết không chịu nhận, Từ Nhân bèn nói là định kim cho vụ mía tới, cứ bảo họ an tâm trồng, vận động thêm người trồng cũng không sao, trồng bao nhiêu nàng thu bấy nhiêu.
Con trai tộc trưởng nghe vậy mới rối rít cảm tạ nhận lấy.
Nàng không đưa tiền cho số hàng hóa bọn họ mang đến, nhưng cũng hồi lễ tương xứng.
Nàng biết Trần gia trang bên kia thiếu nhất là thứ gì, ngoài lương thực ra, chính là vải vóc và gia vị.
Nàng bèn bảo ma ma dẫn người đến chỗ Xuân Lan nhận, sau đó gọi một chiếc xe ngựa đưa bọn họ trở về.
Sau khi đoàn người con trai tộc trưởng rời đi, Từ Nhân bắt đầu xử lý mía.
Phần đầu để lại ươm mầm, phần thân mía chọn hai cây không có lỗ sâu, sai người gọt vỏ, chặt thành từng đoạn nhỏ, chia cho mọi người nếm thử.
"Vị ra sao?", Từ Nhân mỉm cười hỏi.
Xuân Lan đáp: “Ngọt như mật đường vậy!”
Hạ Trúc: “Ngon hơn cả mật đường! Ngọt mà không ngấy, cũng không dính răng.”
Thu Sương: “Không ngờ thứ này trông xấu xí vậy mà vị lại ngon đến thế!”
Đông Tuyết: “Ngon! Ngon quá! Muốn ăn mỗi ngày luôn!”
Ma ma che hàm răng lỏng lẻo của mình, nhăn mặt già nua: “Ôi chao! Chỉ là hơi hại răng, kẻ nào răng không tốt e là vô phúc hưởng.”
Từ Nhân nghe vậy bật cười ha hả.
Nhìn đám nha hoàn mỗi người ôm một đoạn mía, gặm nhấm ngon lành, Từ Nhân cong mi cười, không nói cho bọn họ biết công dụng của mía không chỉ là để gặm như trái cây.