Chờ đến khi nào chế ra đường đỏ, đường trắng, nàng sẽ cho bọn họ một kinh hỉ lớn.

Từ Nhân sai người gọt sạch vỏ, cắt bỏ phần đầu và phần gốc của xe mía kia.

Phần đầu giữ lại, sau này trồng vào ruộng thí nghiệm.

Phần gốc phơi khô làm củi đốt.

Phần vỏ mía để riêng, đến lúc đó sẽ cùng bã mía đưa đến nông trang ủ phân.

Thịt mía chặt thành từng khúc nhỏ, dùng cối xay ép lấy nước.

Nước ép được ép ra dùng vải sạch lọc cho hết cặn, sau đó bắc lên bếp nấu.

Lửa nhỏ ninh trong vài canh giờ, trong quá trình nấu phải liên tục khuấy đều để nước từ từ bốc hơi.

Càng về sau, nồng độ đường càng cao, màu sắc của nước đường càng đậm, cho đến khi ngửi thấy mùi đường cháy, tức là đã được.

Từ Nhân lập tức sai người dập lửa, rót nước đường vào khuôn để nguội, sau khi đông cứng lại sẽ thành những viên đường thô cứng, đó chính là đường đỏ theo phương pháp cổ.

Khuôn được mượn tạm từ chỗ ngự trù dùng để làm bánh ngọt điểm tâm, miệng khuôn hơi to, mượn dùng tạm một chút cũng không sao.

Nhưng Từ Nhân nghĩ sau này nếu xây dựng xưởng chế đường, đường chế ra phải bán đi khắp nơi ở Nam Man, thậm chí là Trung Nguyên, thì loại khuôn lớn như vậy sẽ không thích hợp.

May mà trong phủ có thợ mộc, bình thường cũng không có nhiều việc, nàng bèn bảo lão thợ mộc dẫn theo vài gã sai vặt nhanh nhẹn khéo léo cùng nhau khắc khuôn, sau khi hoàn thành sẽ được thưởng.

Lão thợ mộc rất phấn khởi.

Trước đó, ông mất gần một tháng trời để dựa theo bản vẽ của Vương phi chế tạo guồng nước, Vương phi thưởng cho ông hai mươi lượng bạc, sau khi ông gửi về quê nhà, cháu trai trưởng đã thuận lợi cưới được vợ.

Vương phi còn nói, các quận huyện ở Nam Man đều sẽ lần lượt lắp đặt guồng nước, khi nào rảnh rỗi ông có thể làm, bởi vì không phải là việc trong phủ nên sẽ tính công riêng.

Hiện giờ cũng vậy, sau khi hoàn thành một mẻ khuôn sẽ được thưởng, điều này khiến lão thợ mộc cảm thấy như được nghênh đón mùa xuân thứ hai, cả người tràn đầy vui mừng.

Nghề mộc ông học được từ khi còn trẻ, vậy mà đến tận lúc này ông mới thực sự cảm nhận được chỗ tốt của việc biết một nghề.

Vừa hưng phấn, ông liền tìm ngay mấy khúc gỗ, dẫn theo đám sai vặt bắt tay vào đẽo gọt làm khuôn.

Sau khi mẻ đường đỏ đầu tiên được làm nguội, gỡ khuôn, lộ ra những viên đường tròn trịa, bóng loáng, mặt trên còn in chữ Phúc Lộc Thọ hoặc hoa văn đẹp mắt.

Nếu không biết, người ta còn tưởng là bánh ngọt.

Tâm trạng Từ Nhân rất tốt, nàng đặt đường vào đĩa, bưng đến thư phòng, muốn tìm người chia sẻ niềm vui.

Hôm nay Yến Khác Cẩn không ra ngoài, Hoàng thượng đã bảo hắn tiến cử chức quan Thái thú cho hai quận Bách Việt và Mân Việt, hắn cũng không khách khí.

Trong lúc bận rộn, hắn tranh thủ viết một tờ tấu chương, xin điều hai vị phụ tá đắc lực đến, nếu không có gì thay đổi, tháng sau bọn họ có thể đến nhậm chức.

Thấy Vương phi bưng khay đi vào, hắn còn tưởng nàng mang điểm tâm đến cho mình.

“Trời nóng như vậy, sai nha hoàn đi một chuyến là được rồi, cần gì phải tự mình đi chứ.”

Hắn đứng dậy nhận lấy khay, tiện tay đặt lên bàn, sau đó nắm tay nàng ngồi xuống giường, mở quạt xếp ra phe phẩy cho nàng.

"Chỉ là đi vài bước thôi mà, có gì mà vất vả." Từ Nhân mím môi cười nói: “Chàng không nếm thử sao? Là ta tự tay làm đó.”

Yến Khác Cẩn nhướng mày.

Hắn không thích đồ ngọt, nhưng nếu là do Vương phi tự tay làm, hắn cũng bằng lòng nể mặt nếm thử một chút.

Kết quả…

“Đây là...”

Nhìn thấy biểu cảm của Yến Khác Cẩn khi cắn một miếng đường, Từ Nhân không nhịn được bật cười ha hả.

“Là đường đó. Mía do Trần gia trang đưa tới, ta nấu thành đường, rồi đổ vào khuôn làm thành đường đỏ đấy, thế nào? Vị cũng được chứ? Tầm hai trăm cân mía mới nấu được ba mươi viên đường như vậy.”

Yến Khác Cẩn nhướng mày, mấy hôm nay Vương phi nhà hắn không động tĩnh gì, không ngờ lại âm thầm làm ra thứ tốt thế này?

“Tìm được mía rồi à?”

“Tìm được rồi. Cũng tại ta, trước đây xem sách thấy ghi chép về mía, nhưng có chút khác biệt so với thực tế, khiến bọn họ bị ta lừa, mía ở ngay trước mắt mà bọn họ lại bỏ lỡ mất.”

Từ Nhân miêu tả tỉ mỉ về lớp vỏ ngoài, chiều cao của cây mía dại mà Trần gia trang tìm được, cuối cùng nói:

“Có thể là lớp vỏ ngoài của mía ở những vùng khác nhau sẽ không giống nhau, có loại vỏ xanh, cũng có loại vỏ tím, chưa chắc chiều cao đã đều là một hai mét hoặc ba bốn mét.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play