“Vương bá, sau này Vương phủ sẽ thu mua đậu Mạt Thực lâu dài, giá cả tạm thời định là năm văn một cân, cũng có thể đổi thành lương thực. Đến lúc đó ta sẽ cho người dựng một trạm thu mua ở cửa trang, số đậu Mạt Thực thu mua sẽ do người sắp xếp vận chuyển đến Từ phủ."

Bản vẽ cối xay nước cho dù rơi vào tay người khác cũng không thể nào làm ra được hiệu quả như nàng mong muốn.

Nhưng công thức ủ nước tương thì nhất định phải giữ bí mật, bởi vì nàng muốn dựa vào nó để giúp đỡ bá tánh Nam Man thoát khỏi cảnh nghèo đói, cho nên tạm thời nàng không định mở xưởng ở nông trang, nơi có nhiều người qua lại.

Dù sao thì Từ phủ cũng rất rộng, cả sân trước và sân sau đều có giếng nước, nàng dự định sẽ thử nghiệm ủ ở Từ phủ trước, sau khi thành công sẽ tìm một nơi khác xây dựng xưởng.

Yến Khác Cẩn nghe nàng nói xong, bất đắc dĩ xua tay, lệnh cho thị vệ đến phố Bắc tìm một cửa tiệm có hai gian nhà, để cho Vương phi dùng ủ nước tương.

Từ phủ là của hồi môn của nàng, cũng giống như nhà mẹ đẻ của nàng vậy, sao có thể để nàng mang những thứ lằng nhằng đó về.

Từ Nhân: “...”

Từ phủ rộng rãi như vậy, nàng bất quá chỉ mượn một tiểu viện để ủ nước tương thôi mà, sao có thể gọi là lằng nhằng được? Có bản lĩnh thì chờ sau này nàng ủ xong thì đừng có mà ăn!

Từ Nhân sau khi đổi công thức ủ nước tương đã xem qua, phát hiện quy trình ủ nước tương cũng không phức tạp, chỉ là rất tốn thời gian, trước sau phải mất đến nửa năm.

Tính ra thời gian ủ men quan trọng nhất lại rơi đúng vào mùa đông, mùa đông ở phủ thành tuy không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ cũng không cao. Vì vậy nàng bèn hỏi mượn Yến Khác Cẩn vài thợ thủ công, xây lò sưởi trong phòng ủ.

Nhiệt độ không đủ thì dùng lò sưởi để tăng.

Đang lúc bận rộn, Trần gia trang dưới chân núi Quái phái người đưa đến mười hai thạch đậu Mạt Thực.

Vài tráng hán đến đưa đậu, trên mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui.

Năm nay, mùa màng trong thôn bội thu, khoai lang trồng trên núi, lúa nước trồng trong ruộng, ngô, sản lượng mỗi mẫu đều vượt qua mọi năm.

Chưa tính đến sản lượng đậu Mạt Thực và mía xen trồng.

Có thể nói, năm nay cả thôn bọn họ sẽ có một cái Tết no ấm.

“Đây là thư của tộc trưởng, kính thỉnh Vương phi xem qua.”

Tráng hán dẫn đầu cung kính đưa một phong thư.

Từ Nhân đọc lướt qua bức thư, mỉm cười nói:

“Mọi người đã vất vả rồi, mau mời các vị tráng sĩ vào trong nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ cho người dẫn mọi người đi dạo quanh phủ thành, đã đến đây rồi thì chơi vài ngày rồi hãy về.”

Mấy tráng hán nào dám ở lại Vương phủ ăn chực, bọn họ nào dám to gan như vậy. Hơn nữa, bọn họ còn phải nhanh chóng trở về trồng lúa mì vụ đông.

Hạt giống lúa mì vụ đông là do Vương phi cung cấp, phải tranh thủ xuống giống sớm, chăm sóc cẩn thận, mong rằng sang năm sẽ có một khởi đầu thuận lợi, không phụ lòng tốt của Vương phi, vì vậy bọn họ đều nói người nhà đang chờ, sáng sớm mai là phải lên đường.

Thấy bọn họ kiên quyết như vậy, Từ Nhân cũng không khuyên nữa. Nàng cho người mang mười hai thạch đậu Mạt Thực đi cân, tính theo giá năm văn một cân, tổng cộng là sáu lượng bạc.

Ngoài ra, bọn họ còn tặng cho nàng mấy chục cân đậu đỏ và một xâu gà rừng hun khói.

Từ Nhân biết bọn họ sẽ không nhận bạc, vì vậy sai người lấy vải vóc và gia vị có giá trị tương đương ra để đổi.

Người của Trần gia trang nghe nói đậu Mạt Thực có giá năm văn một cân, đều vui mừng khôn xiết.

Phải biết rằng mười hai thạch đậu Mạt Thực là thu hoạch được sau khi xen trồng với ngô, gần như không tốn đất.

Nói đến đầu tư, cũng chỉ tốn một bao hạt giống, thỉnh thoảng bón phân, làm cỏ mà thôi.

Cho dù không xen trồng đậu Mạt Thực thì bọn họ cũng phải bỏ công chăm sóc ruộng ngô.

Có thể nói sáu lượng bạc này chẳng khác nào bọn họ nhặt được.

Mấy tráng hán kích động đến sắp khóc.

“Vương phi, sang năm người còn thu mua đậu Mạt Thực nữa không ạ?”

“Còn.” Từ Nhân trả lời dứt khoát. “Giống như mía vậy, bao nhiêu cũng thu mua.”

Nghe nàng nói vậy, bọn họ mới yên tâm, quyết định trở về sẽ bàn bạc với tộc trưởng, ngoài những thửa ruộng tốt nhất dùng để trồng lúa nước ra, những thửa còn lại đều dùng để trồng xen ngô và đậu Mạt Thực.

Ruộng nước thượng hạng trong thôn bọn họ tuy nhiều, nhưng so với ruộng thường thì vẫn kém xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play