Trước kia, bọn họ luôn oán trách ông trời không cho họ con đường sống, trồng lúa thì năng suất thấp, trồng ngô thì lại lãng phí đất, đến nay bọn họ mới hiểu, không phải ông trời không cho họ con đường sống mà là do bọn họ chưa tìm đúng phương hướng.
Từ Nhân còn quan tâm đến tình hình sinh trưởng của mía, xưởng mộc cũng sắp làm xong máy ép mía, chỉ còn chờ mía được chở đến là có thể bắt đầu sản xuất đường.
Xưởng sản xuất đường đã chọn được địa điểm và đang cho người xây dựng, nằm ở ngoại ô phía nam phủ thành.
Yến Khác Cẩn không tiếc tiền của, mua hết ruộng đất xung quanh xưởng sản xuất đường, dự định sẽ dùng để trồng mía. Xưởng sản xuất đường và vùng trồng mía được quy hoạch trong cùng một khu vực, như vậy sẽ đỡ tốn công vận chuyển.
Vài ngày sau khi mua đất, Yến Khác Cẩn nhận được thư chim bồ câu của thị vệ được phái đi Việt Cảnh Ngoại Châu tìm mua cây giống, trong thư nói ở một huyện phía đông huyện Khâm có loại mía tím mà lúc trước Vương phi nhắc đến, người dân ở đó trồng để bán như trái cây.
Nghe tin này, Từ Nhân vội giục Yến Khác Cẩn viết thư hồi âm, bảo hắn mua hết số mía tím ở đó, sau đó thống kê số lượng, nếu nhiều thì không cần vận chuyển về phủ thành, chi phí vận chuyển quá cao, chi bằng xây thêm một xưởng sản xuất đường ở đó, dùng mía tím để nấu đường phèn là tốt nhất!
Mía đã đào lên rồi cũng không sao, nàng viết cách bảo quản mía vào thư, chỉ cần chôn xuống đất theo cách này thì để đến sang năm cũng không bị hỏng.
Còn về việc chọn người quản lý xưởng đường…
Đông Tuyết đi theo nàng học làm đường cũng lâu rồi, kỹ thuật làm đường trắng, đường đỏ đã rất thành thạo, sang năm nàng sẽ phái Đông Tuyết đến đó.
Nếu thiếu người, nàng sẽ điều thêm mấy ma ma đến đó phụ giúp.
Hồi âm của thị vệ còn chưa nhận được, thanh tiến trình nhiệm vụ [ Thám hiểm Bách Quế quận ] của hệ thống đã lặng lẽ tăng lên một chút.
Điều này chứng minh suy đoán của nàng là đúng - chỉ cần là người nàng phái đi, thì thành quả thám hiểm đều được tính cho nàng.
Cứ theo tiến độ này, có lẽ chưa đến Tết là nàng đã có thể hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm Bách Quế quận.
Bởi vì Yến Cửu được phái đến khu rừng mưa nhiệt đới, nhờ vậy mà nàng gián tiếp hoàn thành việc thám hiểm khu vực Tây Nam.
Yến Thập Nhất đầu tiên là đến Việt Cảnh Ngoại Châu, hiện tại lại đang ở huyện Khâm, tương đương với việc đã thám hiểm khu vực phía nam và phía đông nam của Bách Quế quận.
Nghĩ vậy, Từ Nhân liền hỏi mượn Yến Khác Cẩn vài thị vệ, phái bọn họ đến phía bắc, phía đông, phía tây của Bách Quế quận và khu vực lân cận phủ thành.
Nhiệm vụ của bọn họ là khảo sát đặc sản và địa hình của những nơi này.
Người dân trồng gì, ăn gì, làm nghề gì, chỉ cần là những điều đặc biệt đều phải ghi chép lại, sau đó mang về cho nàng xem.
Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ là trước Tết.
Dù sao thì đến Tết, đội thân vệ Vương phủ cũng phải tụ họp đông đủ.
Nếu như cách làm này có hiệu quả, sang năm nàng sẽ dùng cách này để thám hiểm bốn quận còn lại.
Từ Nhân rất mong chờ.
Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ trở về là Yến Thập Nhất, hắn mang theo một xe ngựa đầy ắp hoa quả và đặc sản của vùng phía Nam, vội vàng trở về phủ thành trước khi mùa đông đến.
“Vương phi, xưởng sản xuất đường đã xây xong, số mía mua được đều được bảo quản theo phương pháp người dặn, có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.”
Từ Nhân nghe vậy, khen ngợi hắn vài câu.
Yến Khác Cẩn nghe mà trong lòng chua xót, xua tay ra hiệu cho Yến Thập Nhất lui xuống: “Rảnh rỗi như vậy sao? Không bằng đi tìm Thập ca ngươi, nó đi về phía tây, đến giờ mới chỉ gửi thư về một lần, nghe nói vùng Bách Tầm sơn phỉ hoành hành, không chừng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Vâng, Vương gia.”
“Khoan đã.”
Thấy Yến Thập Nhất chuẩn bị rời đi, Từ Nhân vội gọi hắn lại, sau đó bảo ma ma lấy mấy món bánh chuối, khoai môn, khoai lang sấy, bắp rang bơ mấy hôm trước nàng mới làm đưa cho hắn.
“Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, mang chút bánh này về ăn cho đỡ ngán. Chờ sang năm, số cây giống ngươi mang về kết trái, ta sẽ cho người làm nhiều loại mứt hoa quả hơn nữa. Hôm nay, phòng bếp có làm vịt nướng, ngươi cũng mang một con về ăn, chờ khi nào các huynh đệ ngươi đều trở về, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi.”
Yến Thập Nhất vui vẻ nhận lấy, sau đó hành lễ cáo lui.
Nhìn thấy sắc mặt của Vương gia, Yến Thập Nhất thầm rùng mình, vội vàng ôm túi bánh rời đi.