Một mặt, sẽ có người tới hỏi thăm về giống lương thực mới, khi biết là thật, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách để mang giống về quê trồng, như vậy chẳng phải giống lương thực cao sản sẽ được phổ biến rộng rãi hay sao?
Mặt khác, sẽ có thêm nhiều người tới thành tìm việc làm.
Nhà xưởng, hầm mỏ... đều cần rất nhiều nhân lực, có thể nói, sức lao động là yếu tố quyết định trong việc tạo ra giá trị sản xuất.
Vào những ngày cuối cùng của năm cũ, Từ Nhân cho xây dựng một thị trường lao động ở cổng thành phía Nam.
Nói là thị trường, thực chất chỉ là một khu đất trống được dựng lên bởi những tấm gỗ, trên vách ngăn giữa các khu vực dán đầy những thông báo tuyển dụng. Từ Nhân cho người tìm một tiểu tư biết chữ, ngày ngày đứng đó, đọc giúp những người không biết chữ nội dung của các thông báo tuyển dụng.
Các xưởng sản xuất thuộc quyền quản lý của Vương phủ cần tuyển thêm rất nhiều nhân công trong năm tới, Từ Nhân yêu cầu các chủ sự liệt kê những vị trí cần tuyển dụng, yêu cầu đối với người lao động, sau đó sao chép, dán lên vách ngăn.
Ai thấy bản thân phù hợp với yêu cầu có thể tới xưởng để phỏng vấn. Nếu vượt qua vòng phỏng vấn, sau khi hết Tết có thể tới xưởng làm việc, không cần ký khế ước bán thân, mỗi tháng đều được lĩnh lương, được hưởng đầy đủ phúc lợi.
Đãi ngộ như vậy, trước nay chưa từng nghe thấy.
Những người nông dân rảnh rỗi nghe vậy, bán tín bán nghi tới đó tìm hiểu.
“Đại Ngưu, ngươi cũng tới đây à?”
“Ta tới từ tháng trước rồi, hiện giờ đang làm ở xưởng đường, đã lĩnh được một tháng tiền công rồi, lần này ta đưa em họ tới.”
“Nói như vậy là thật sao? Vương phủ tuyển người, thật sự không cần ký khế ước bán thân?”
“Thật sự không cần! Chỉ cần ký một bản hợp đồng lao động, để tránh ngươi lười biếng, sau khi lĩnh lương không chịu làm việc tử tế.”
“Vậy ta cũng đi báo danh!”
“Ta cũng muốn báo danh!”
Rất nhiều người kéo nhau tới các xưởng thuộc quyền quản lý của Vương phủ để ứng tuyển.
Khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy vui vẻ, hớn hở như nhặt được vàng.
Bọn họ vui mừng khôn xiết, tranh nhau báo tin cho người thân, bạn bè.
Danh tiếng của thị trường lao động ở cổng thành phía Nam cũng theo đó mà vang xa hơn.
Trong những ngày Tết, bất kể là ai tới phủ thành, dù là thăm người thân, bạn bè, hay là những người cùng đường mạt lộ muốn tới đây thử vận may, đều không kìm được tò mò tới đó dạo một vòng.
Vấn đề thiếu hụt nhân công của các xưởng sản xuất cũng được giải quyết.
Từ Nhân tin rằng, sau khi năm mới bắt đầu, mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo.
Sắp tới Tết rồi, dạo gần đây nàng bận rộn tới xưởng tơ, xưởng mộc để phát lì xì cho mọi người.
Năm nay chỉ có hai xưởng này là hoạt động sau khi được xây dựng xong, hơn nữa vì mới đi vào hoạt động chưa được nửa năm, chắc hẳn các thợ cả, thợ chính đều chịu áp lực rất lớn.
Để động viên bọn họ, Từ Nhân đặc biệt sai quản gia chuẩn bị một rương bạc, vừa là lì xì, vừa là tiền thưởng vì mọi người đã cùng nhau hoàn thành chiếc máy ép mía cỡ lớn, mỗi người được nhận hai mươi lượng.
Nhận được túi tiền nặng trĩu, những người thợ mộc theo Sầm lão mộc bỏ quê hương, tới Bách Quế quận làm thuê không khỏi đỏ hoe mắt.
Nếu không phải Từ Nhân nhanh tay lảng tránh, bọn họ đã quỳ xuống trước mặt nàng rồi.
“Lão Sầm, ông giấu kỹ quá đấy, lúc trước sao không nói cho chúng ta biết là có chuyện tốt này chứ! Có số bạc này, ta có thể chữa khỏi bệnh cho cha ta rồi! Hu hu...”
“Có số tiền thưởng này, ta không những có thể trả hết nợ, còn có thể dành dụm để cho con trai đi học đường nữa.”
Nhà nào cũng có cái khó, nếu không, vào năm mưa thuận gió hòa này, bọn họ đã chẳng tới mức nghèo rớt mồng tơi.
Sầm lão cười tủm tỉm, vuốt râu nói: “Ta đã nói với các ngươi rồi mà, chủ nhân của ta rất tốt bụng, chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ được thưởng hậu hĩnh.”
“Khi nào ông nói sẽ có tiền thưởng?”
“... Ừm, ta chưa nói sao? Chắc là ta quên mất.”
Chẳng qua là lão cố tình không nói thôi.
Ban đầu, lão lo lắng nói trước bước không qua, lỡ như sau đó không có tiền thưởng, chẳng phải sẽ khiến bọn họ mừng hụt sao? Bây giờ thì khác, dịp Tết nhất, có thêm một niềm vui bất ngờ như vậy, chẳng phải rất tốt sao?
Mấy người thợ mộc: “...”
Lão Sầm thật thà ngày nào đã thay đổi rồi!
Dù nói thế nào, đám người Sầm lão vẫn cảm ơn Vương phủ rối rít, sau đó rạng rỡ lên đường về quê ăn Tết.