Đậu phụ già được chế biến thành bát trân đậu phụ, đậu phụ sốt chân giò hun khói, lẩu đậu phụ kim chi.

Đậu phụ rán cũng có một số món như: đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua, đậu phụ nhồi thịt hấp, sườn non kho tàu.

Nhưng món khiến người ta thèm thuồng nhất chính là đĩa đồ kho được ninh bằng lửa than hồng suốt một đêm, thơm đến mức có thể hút hồn người ta.

Tuy các vị Quận thủ ở đây không đến nỗi tham lam như Lưu Thành - Quận thủ Mân Việt Quận hay Vương Chí Hải, nhưng dù sao cũng là quan lớn, so với bách tính trong vùng, thì bữa ăn hàng ngày của bọn họ cũng được coi là rất thịnh soạn. Vậy mà hôm nay đến vương phủ, nhìn thấy cả bàn toàn những món ăn lạ mắt, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, bọn họ đều không khỏi thất thố.

“Kính xin Vương gia thứ tội!”

Yến Khác Cẩn thản nhiên xua tay: “Mọi người cứ dùng bữa trước đi.”

Hắn gian xảo không nói cho bọn họ biết, cả bàn thức ăn này đều được làm từ loại đậu mà ngày thường bọn họ rất coi thường, mà đợi bọn họ ăn no rồi mới nói.

Một giây trước còn đang tấm tắc khen ngợi hương vị thơm ngon độc đáo của bàn tiệc đậu phụ, một giây sau khi nghe Vương gia nói, tất cả những món này đều được làm từ đậu nành - thứ mà trâu ngựa vẫn thường ăn, thì sắc mặt tất cả đều thay đổi.

Cú sốc này quá lớn, khiến những kẻ kém định lực chút nữa đã nôn hết ra ngoài.

Yến Khác Cẩn cười lạnh: “Sao nào? Bản vương ăn được, chẳng lẽ các ngươi lại không ăn được?”

“Không dám, không dám!”

Tất cả Quận thủ vội vàng quỳ xuống.

Yến Khác Cẩn hừ lạnh một tiếng.

Hắn không lên tiếng, thì bọn họ cũng không dám đứng dậy.

La Thế Trung - Quận thủ Kiềm Trung Quận run rẩy nói: “Vương gia, không biết phải chế biến đậu nành như thế nào mới có thể tạo nên một bàn tiệc thịnh soạn như thế này? Hạ quan thấy những món này đều rất ngon, lại còn có hương vị của thịt. Nếu không phiền, hạ quan muốn học hỏi cách làm, để mang về Kiềm Trung, dạy cho bách tính trong vùng làm mà ăn.”

Yến Khác Cẩn nghe vậy, trong lòng rất hài lòng, cuối cùng cũng có người biết nói tiếng người rồi.

Hắn và Vương phi có ghét bỏ đậu nành đâu? Chẳng phải vẫn ăn đó sao? Chỉ có lũ người này là kén cá chọn canh!

Hắn gật đầu với La Thế Trung: “Ngươi quả là người biết lo nghĩ cho dân. Yên tâm, Vương phi thấy đậu nành giá rẻ, làm thành đậu phụ lại rất ngon, nên đã sớm sai người sao chép phương pháp chế biến. Trong đó có dùng đến một loại nguyên liệu gọi là thạch cao, ngươi bảo người ta chở một xe về. Cách thức tinh luyện và liều lượng đều được ghi rõ trong phương pháp chế biến, nhớ dặn dò bọn họ cẩn thận khi sử dụng.”

“Đa tạ Vương gia! Vương gia và Vương phi thật sự rất thương dân, đây chính là phúc của bách tính!”

Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng nói: “Vương gia, hạ quan cũng muốn học, học xong sẽ về dạy cho bách tính trong vùng, để bọn họ có thêm món ăn ngon.”

Yến Khác Cẩn thầm cười nhạo trong lòng: Không ngờ cho dân chúng ăn mà các ngươi lại tích cực đến vậy!

Nhưng đây vốn dĩ là mục đích của Vương phi, nếu không nàng đã chẳng phải vất vả dạy cho đầu bếp trong phủ cách làm đậu phụ, rồi mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

“Được, các ngươi cứ việc mang về dạy cho bách tính trong vùng. Thuận tiện nói cho bọn họ biết, từ nay về sau, bản vương sẽ thu mua đậu nành không giới hạn. À đúng rồi, còn cả mía nữa.”

Hắn sai người mang lên một cây mía vỏ xanh và một cây mía vỏ tím còn nguyên vẹn:

“Đây là mía, rất có ích cho bản vương. Nếu trong vùng của các ngươi có ai trồng, có thể bán cho bản vương. Sau Tết, bản vương sẽ cho người đến các quận để lập trạm thu mua, thu mua đậu nành và mía không giới hạn. Các ngươi hãy về nói với bách tính trong vùng, hãy tích cực trồng hai loại cây này, chỉ cần bản vương còn sống một ngày, việc thu mua sẽ không bao giờ dừng lại, giá cả phải chăng, không bao giờ ép giá.”

“...”

Các vị Quận thủ mang theo cáo thị thu mua hai loại cây trồng này, choáng váng trở về vùng đất của mình.

Trở về địa phận của mình, bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng cho người dán cáo thị thu mua đậu nành và mía không giới hạn.

Vì thế, người dân được phen xôn xao bàn tán:

Có một loại cây trồng gọi là mía, chỉ cần cắm đầu xuống đất là có thể mọc, thân cây sau khi thu hoạch có thể mang đến trạm thu mua của vương phủ để đổi lấy lương thực và tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play