Hiệu suất làm việc của Yến Khác Cẩn rất cao, Từ Nhân tự nhận không bằng, thường thường nàng mới lên kế hoạch, hắn đã bắt tay vào thực hiện.
Không phải sao, vụ xuân vừa kết thúc nàng mới đề nghị thành lập tiêu cục, đến tháng năm, lúa mì, ngô, đậu... lần lượt được thu hoạch, "Vệ Nam tiêu cục" được thành lập ở các quận cũng bắt đầu đi vào hoạt động.
"Vệ Nam" - Bảo vệ Nam Man.
Đôi khi Từ Nhân tự hỏi: Chẳng lẽ ông trời để nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết này là để nàng khai sáng khoa học kỹ thuật?
Oái oăm thay, nàng đã xuyên không biết bao nhiêu lần, quen thuộc nhất lại là trồng trọt.
Nếu không có kỹ thuật, công thức trong hệ thống, nàng cũng bó tay.
Mùa đông tuyết rơi, theo chân thương nhân bán hàng hóa đến phương Bắc, đặc sản Nam Man, đặc biệt là nước tương vừa mới ra lò đã xuất hiện ở kinh thành.
Quý tộc thường bàn tán về những món ăn mới lạ này, đường và nước tương ngon hơn hẳn loại bọn họ từng ăn, còn hoa quả đóng hộp đã thay thế hoa quả tươi, trở thành món ăn được yêu thích nhất.
Trong căn phòng ấm áp, bên lò than, được thưởng thức một miếng hoa quả đóng hộp ngọt ngào, quả thật là lạc thú.
Đáng tiếc số lượng có hạn, ăn hết cũng không biết mua ở đâu.
Quý tộc còn không đủ ăn, huống chi là thường dân.
Vì vậy thương nhân bắt đầu tăng giá, vốn dĩ vận chuyển từ Nam Man đến kinh thành đã tốn kém, nay lại bị đẩy lên cao đến mức thường dân không với tới.
Ở Phù Dung quận, giá cả vẫn bình thường, đến kinh thành đã bị đẩy lên thành giá trên trời.
Ngay cả Hoàng đế cũng xem đây là thứ quý hiếm, ban thưởng cho các đại thần.
Năm ngoái, Từ thừa tướng dâng tấu xin cáo lão hồi hương, Hoàng đế không phê chuẩn, nhưng thái độ lại hòa hoãn hơn, hôm nay sau khi bãi triều, ông còn lệnh cho thái giám ban thưởng cho lão một ít hoa quả đóng hộp.
Từ thừa tướng ôm hộp hoa quả, vẻ mặt ngơ ngác trở về phủ.
Thấy vậy, phu nhân liền hỏi: “Lão gia, đây là...”
“À, là do Hoàng thượng ban thưởng.”
Thấy phu nhân không tin, Từ thừa tướng vuốt râu giải thích: “Phu nhân có chỗ chưa biết rồi, vật này hiện giờ là thứ vô cùng hiếm có ở kinh thành, Hoàng thượng tình cờ có được một ít, liền ban cho ta và Hà lão tướng quân.”
Phu nhân sững sờ, càng thêm không dám tin:
“Mứt vỏ quýt này, năm ngoái phủ ta đã được nếm thử, đầu đông năm nay, Cẩn Nam vương phủ còn cho người đưa đến mứt dứa. Sao Hoàng thượng...”
“Công việc của Vương gia bề bộn, chắc là do Tứ nha đầu sắp xếp, con bé không hiểu chuyện, nên không đưa vào cung. Chuyện này chúng ta biết là được, đừng nói ra ngoài.”
Thực ra không phải Từ Nhân không hiểu, mà là nàng vừa mới biết "Vệ Nam tiêu cục" nhận vận chuyển một lô hàng đến gần kinh thành, tiện thể nhờ bọn họ mang một ít đường phèn, mứt dứa, mứt đào vừa mới sản xuất đến phủ thừa tướng, còn có một món đồ chơi nhỏ cho đệ đệ.
Những thứ khác không kịp chuẩn bị, hơn nữa chỉ là một ít đồ ăn, nên nàng không cho người đưa vào cung.
Kinh thành cách Nam Man quá xa, năm ngoái, thị vệ phụ trách đưa lễ vật đến kinh vào tháng mười, lúc đó còn chưa sản xuất nước tương, đường trắng, đường đỏ cũng chỉ mới thử nghiệm, còn hoa quả đóng hộp chỉ có một loại mứt vỏ quýt.
Trong cung kiểm soát rất nghiêm ngặt các loại thực phẩm đưa vào, lúc chuẩn bị quà tặng, Từ Nhân không thêm hoa quả đóng hộp, mà chuẩn bị rất nhiều dược liệu quý.
Ai ngờ lại bị ghét bỏ.
Nghe nói Thái tử ở trước mặt Hoàng đế nói Nam Man nghèo khổ, bảo bọn họ giữ lại mà dùng, không cần phải dâng lên.
Hừ! Đây là đang coi thường ai?
Hoàng đế đã không thích, Từ Nhân cũng lười chuẩn bị.
Chi bằng dành thời gian đó nghiên cứu giống mới, còn hơn là lấy mặt ra cho người ta giẫm đạp.
Còn về phủ thừa tướng, bất kể là thứ gì, bọn họ cũng cho người đưa rất nhiều đặc sản đến.
Bọn họ luôn cho rằng cuộc sống ở Nam Man rất khổ cực.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, chỉ nhận mà không cho, sớm muộn gì cũng trở mặt.
Vì vậy, biết "tiêu cục" có chuyến hàng đến kinh thành, nàng liền chuẩn bị một ít đặc sản, nhờ bọn họ mang đến phủ thừa tướng.
Mứt dứa, mứt đào là sản phẩm mới của mùa hè năm nay, ngay cả Nam Man cũng không đủ bán, chứ đừng nói là cung cấp cho Phù Dung quận, hay những nơi khác.
Từ Nhân đã nói rõ trong thư, vì vậy phủ thừa tướng không dám tùy tiện tặng người khác.
Ngay cả lão phu nhân, các vị cô nương trong phủ cũng phải đợi đến khi về thăm nhà mới được nếm thử.