“Chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần hắn ta không thể quay về kinh thành, phải trấn thủ ở vùng đất nghèo nàn, hoang sơ như Bắc Cương, thì dù có được nắm giữ binh quyền cũng có ích gì? Đợi đến khi Thái tử lên ngôi, chúng ta sẽ tìm cách thu hồi binh quyền, sau đó tùy tiện tìm một cái cớ nào đó để diệt trừ hắn ta.”

Yến Khác Hành nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia sáng độc ác, hắn cười lạnh, xem ra đã bị Thái tử phi thuyết phục.

Từ Nhân và Yến Khác Cẩn ở lại Khâm huyện ba tháng.

Họ dành nửa tháng để chiêu mộ và tuyển chọn những thuyền viên phù hợp với yêu cầu, sau đó Yến Khác Cẩn đích thân huấn luyện bọn họ chiến đấu trên biển.

Tuy nói là huấn luyện để đối phó với hải tặc, nhưng Yến Khác Cẩn không quên tăng cường độ huấn luyện, để cho bọn họ có thể bất cứ lúc nào xông pha chiến trường, bảo vệ bờ cõi, chống lại kẻ địch xâm lược.

Trong khoảng thời gian này, Từ Nhân đến thăm xưởng đường do Đông Tuyết quản lý. Ngoài đường đỏ, đường trắng, nàng còn dạy Đông Tuyết làm đường phèn.

Năm mới, xưởng đường cho ra mắt hai sản phẩm mới là đường phèn trắng và đường phèn vàng.

Nghe nói ở vùng Khâm Đông có rất nhiều cây sơn tra mọc hoang, nhưng vì quả quá chua, nên người dân chỉ hái về phơi khô, bán cho các tiệm thuốc.

Từ Nhân bỗng nảy ra một ý tưởng, nàng dạy Đông Tuyết làm kẹo hồ lô.

Tuy nhiên, khí hậu Nam Man khá ấm áp, ngay cả tháng lạnh nhất cũng phải hơn mười độ, nhất là ở Khâm Bắc lại càng ấm hơn, kẹo hồ lô làm ra không để được lâu. Bởi vậy, Từ Nhân quyết định để quản sự của xưởng đường chọn ra vài người lanh lợi, sau đó đưa bọn họ mang đường và sơn tra đến Trung Nguyên, thậm chí là Bắc Địa mở một cửa hàng bán kẹo. Ngoài bán đường, bọn họ còn bán thêm cả kẹo hồ lô.

Chắc chắn việc buôn bán này sẽ rất phát đạt, khi nào đường và sơn tra không đủ, có thể nhờ người của tiêu cục vận chuyển đến, còn sơn tra có thể mua trực tiếp ở địa phương.

Sơn tra là loại quả mọc hoang, giá thành rẻ, chắc chắn người dân ở đó sẽ rất tình nguyện bán sơn tra cho bọn họ.

Ngoài sơn tra, còn có thể dùng các loại quả khác như quất, quýt... để làm kẹo hồ lô, tùy vào loại quả mà ở đó trồng.

Cho dù có bị người ta học trộm công thức, thì cũng không sao, bởi vì nguyên liệu chính là đường đều nằm trong tay bọn họ, nếu muốn chơi trò cạnh tranh giá cả, chắc chắn đối thủ sẽ thua trước.

Hơn nữa, chỉ cần chiếm được thị trường, chất lượng sản phẩm không bị giảm sút, lại thường xuyên thay đổi, cập nhật thêm nhiều loại sản phẩm mới, thì lo gì không có khách hàng? Nàng cũng không có ý định độc chiếm thị trường.

Từ khi biết được nguồn gốc của hoa quả đóng hộp và nước tương, Thái tử phi vẫn luôn âm thầm sai người theo dõi nhất cử nhất động của Cẩn Nam vương phủ.

Bây giờ, nàng ta lại nghe nói Cẩn Nam vương đang chiêu binh bãi mã, thành lập đội thương thuyền, càng thêm chú ý đến những thông tin liên quan đến Nam Man.

Hôm nay, Thái tử phi cải trang, ra ngoài dạo phố, kiểm tra tình hình kinh doanh của các cửa tiệm, bỗng nhiên nàng ta nhìn thấy một cửa hàng bán kẹo. Khi đi ngang qua đó, một mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi khiến cho nàng ta không nhịn được mà dừng chân.

“Cửa tiệm này bán gì vậy?”

Thái tử phi sai người đi dò la.

Thuộc hạ quay lại bẩm báo: “Bẩm Thái tử phi, cửa tiệm kia bán các loại đường sản xuất từ Nam Man như đường trắng, đường đỏ, đường phèn trắng, đường phèn vàng. Ngoài ra, bọn họ còn bán một loại kẹo mới gọi là kẹo hồ lô, rất được trẻ em yêu thích.”

"Cái gì?" Nghe nói là người Nam Man đến đây mở tiệm bán đường, Thái tử phi không đi tuần tra cửa tiệm nữa, nhíu mày nói: “Đi, mau đi điều tra xem chủ nhân sau lưng cửa tiệm kia là ai, nếu không phải người có lai lịch gì, thì tìm cách đuổi đi! Còn những cửa tiệm trống trên con phố này, ngươi cho người âm thầm thu mua hết. Từ nay về sau, không được cho phép bất kỳ một loại hàng hóa nào của Nam Man được bày bán trên con phố này.”

Đây là con phố gần hoàng cung nhất, mỗi khi rảnh rỗi, Hoàng thượng thường cải trang, vi hành đến con phố này. Bởi vậy, nàng ta nhất định phải ngăn chặn, không thể để cho Hoàng thượng nhìn thấy, nghe thấy bất kỳ điều gì liên quan đến Nam Man.

Tuy nhiên, nàng ta còn chưa kịp hồi cung, thì người được phái đi điều tra đã vội vã quay lại bẩm báo: “Bẩm Thái tử phi, cửa tiệm bán kẹo kia là do Cẩn Nam vương sai người mở, hơn nữa, đây là cửa tiệm thứ mười tám.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play