"Cái gì?" Thái tử phi nghe vậy, tức giận đến mức méo cả mặt.
Chỉ là một cửa tiệm bán kẹo, vậy mà hắn ta đã mở đến tận mười tám cửa tiệm?
Không, nói không chừng còn nhiều hơn thế! Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn ta muốn mở cửa tiệm ở khắp mọi nơi?
Bây giờ phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ biết chuyện.
"Thái tử, chúng ta phải nhanh chóng hành động, không thể chờ đợi thêm nữa." Thái tử phi vội vàng chạy về Đông cung, nói với Yến Khác Hành: “Tốc độ phát triển của Cẩn Nam vương còn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Nếu chúng ta tiếp tục chờ đợi, e là sẽ không thể giấu được phụ hoàng...”
Yến Khác Hành nghe vậy, tức giận nói: “Khốn kiếp! Tên Yến Khác Cẩn kia đúng là giỏi giấu diếm, lúc ở kinh thành, chưa từng nghe nói hắn ta có người biết làm đường! Hắn ta rốt cuộc đã tìm đâu ra những người này? Hắn ta không biết ai mới là Thái tử hay sao?”
Thái tử phi nghe vậy, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là trọng điểm sao?”
“Thái tử, ngài mau nghĩ cách đi.”
“Ta biết rồi! Nhưng bức thư ta gửi đi vẫn chưa nhận được hồi âm, không biết có thể thực hiện được hay không...”
“Không làm được cũng có thể để phụ hoàng khẩn trương trước, bảo hắn không có việc gì thì ít xuất cung. Còn có, phủ tể tướng bên kia ngươi phải phái người theo dõi cẩn thận? Không thể để Từ Bách Niên có cơ hội mật báo.”
“Đang theo dõi đấy! Nhưng mà ta nghe phụ hoàng nói, Từ Bách Niên có ý cáo lão về quê, đơn xin từ chức còn đặt ở trên bàn tấu chương của phụ hoàng đấy.”
“Thật chứ?” Thái tử phi kinh hãi, sau đó vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt! Phụ hoàng sao còn chưa cho phép tấu? Còn chờ gì nữa?”
Yến Khác Hành ngẫm lại thấy cũng đúng, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn thay đổi trang phục, tinh thần sáng láng đi tới n Hoa cung dùng bữa với phụ hoàng, thuận tiện ám chỉ phụ hoàng không bằng đáp ứng đơn xin từ chức của Từ Bách Niên.
Mặt khác, hắn giả vờ lo lắng nói: “Nhi thần nghe nói Thát tử bên ngoài Bắc Cảnh, vẫn luôn không muốn đầu hàng, nay thời tiết chuyển lạnh, không phải chúng sẽ lại ngóc đầu trở lại chứ? Đáng tiếc nhị đệ không có ở đây, nếu có hắn trấn giữ Yến Quan, tướng sĩ Đại Yến ta nhất định sĩ khí đại chấn, xem Thát tử làm sao xâm phạm Yến Hoa ta!”
Hoàng đế suy tư một chút: Đúng vậy, Thát tử Bắc Cảnh giống như con gián đánh mãi không chết, đánh xong một trận, tu sinh dưỡng tức một hai năm, lại đến xâm phạm, quả thực phiền phức không chịu nổi.
Đang lo không biết nên đối mặt với hoàng tử ở Nam Man như thế nào, dù sao cũng là đích tử duy nhất, để mặc hắn ở nơi khỉ ho cò gáy Nam Man chịu khổ, làm cha trong lòng cũng khó chịu, nhưng triệu hắn trở về, Hoàng hậu lại tức giận, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Ồ? Hành Nhi vừa nói gì nhỉ? Thát tử Bắc Cảnh sợ hãi Cẩn Nhi như sát thần?
Vậy không phải vừa hay sao, để Cẩn Nhi đi Bắc Cảnh, vừa không cần hồi kinh, cũng không cần chịu khổ ở Nam Man.
Bắc Cảnh tuy rằng cũng khổ, nhưng dù sao cũng gần kinh thành hơn, cần mua gì cũng thuận tiện hơn so với Nam Man.
Mấu chốt là có thể dùng Cẩn Nhi. Hắn không phải thích hành quân đánh trận sao, cứ như hắn mong muốn, lại phong cho hắn danh hiệu Đại tướng quân, thống lĩnh mười vạn quân.
Cứ quyết định như vậy đi!
Sáng sớm hôm sau, hoàng đế tự cho là đã nghĩ ra một chủ ý vẹn cả đôi đường, tuyên bố tin tức tốt này trước mặt văn võ bá quan.
Chúng đại thần: “...”
Trước đây còn tưởng rằng Cẩn Nam vương đã thất sủng, bây giờ xem ra lại muốn trọng dụng hắn?
Tâm tư của hoàng thượng, thật sự là càng ngày càng khó dò.
Nhưng hoàng đế đã nói ra miệng, cho dù thánh chỉ còn chưa ban tới chỗ Cẩn Nam vương, nhưng trên cơ bản sẽ không thay đổi.
Trong lúc nhất thời, tâm tư mọi người đều loạn xạ, ai cũng không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
Ngay sau đó, hoàng đế lại khen ngợi Từ tể tướng, thao thao bất tuyệt một tràng về công lao vĩ đại của lão cùng với sự cần cù chăm chỉ, một lòng vì dân…
Từ Bách Niên nghe xong chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng.
Một giây sau, hoàng đế chuyển chủ đề, nói ái khanh năm ngoái ngươi dâng sớ xin từ chức, trẫm rất không nỡ, nhưng cũng không thể ích kỷ tước đoạt tâm nguyện hồi hương của ngươi... Sau một hồi dài dòng, cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề:
“Nếu ái khanh đã kiên quyết muốn cáo lão về quê như vậy, trẫm đành phải miễn cưỡng đồng ý.”
“...”