Gian hàng bán trứng vịt được đặt ở ngay đầu chợ, người qua kẻ lại đều nhìn thấy gian hàng này đầu tiên, cũng ngửi thấy mùi thơm của trứng vịt đầu tiên.

Người Thát Tử rất ít khi ăn trứng vịt, cho dù có thì cũng chỉ là trứng vịt trời, lúc này đều bị mùi thơm của trứng vịt luộc hấp dẫn.

Dưới gầm trời này, thế mà lại có món ăn ngon hơn cả thịt cừu nướng sao?

“Bán thế nào vậy?”

“Năm văn tiền một quả, hoặc là đổi bằng vật phẩm có giá trị tương đương.”

"Năm văn?" Một tên Thát Tử vừa mới bán được một sọt lông cừu, kiếm được mấy chục văn tiền, lúc này hào phóng lấy ra năm văn tiền, mua một quả trứng vịt.

"Thế nào? Ngon không?" Những người bạn đi cùng đều nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.

“Ngon! Ngon quá! Cho ta thêm một quả nữa!”

Còn chưa ăn hết một quả, hắn đã đòi mua thêm một quả.

Vị giác của hắn đã hoàn toàn bị chinh phục!

Những người khác thấy thế, còn chờ gì nữa, mua thôi!

Cả đám người ăn liền mấy quả, cảm thấy no được hai ba phần, lúc này mới tiếp tục đi dạo.

Ồ? Bên kia có món gì ngon thế? Mùi thơm quá, ngọt nữa… A! Thèm quá!

May mà lũ trẻ con ở nhà, chứ nếu chúng đi theo đến đây, nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn sẽ mè nheo đòi mua.

Men theo mùi thơm ngọt ngào, bọn họ đi đến cuối chợ, nơi đó có một gian hàng nhỏ đang bán kẹo hồ lô.

Đến chợ phiên mà, làm sao có thể thiếu đi kẹo hồ lô được chứ!

Từ Nhân không đợi được đến khi sơn tra từ phương Nam được vận chuyển đến, nàng liền lấy nguyên liệu tại chỗ, dùng lê, mận, táo… ở đây để làm ra một mảng kẹo hồ lô thập cẩm.

Trong số những người Thát Tử này, có một tên rất thích ăn đồ ngọt, nghe nói chỉ cần mười văn tiền là có thể mua được một xiên, hắn ta vừa mới bán được một cây Nhục Thung Dung, túi tiền đang rủng rỉnh, liền mua ngay một xiên. Vừa ăn, hắn ta vừa híp mắt, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc:

“Ngon quá! Cho ta thêm hai xiên nữa, ta muốn mang về cho lũ trẻ ở nhà.”

Những người khác thấy thế, cũng bắt chước mua hai ba xiên.

Cứ như vậy, bọn họ đi một vòng quanh chợ, mua một đống đồ ăn mới lạ, mua đủ số đường, tương… mà vợ ở nhà đã dặn, còn mua thêm hai tấm lụa nghe nói là được sản xuất ở Nam Man, cắt ra may áo mặc vào mùa hè nhất định rất mát mẻ.

Bấy nhiêu thứ cộng lại cũng chỉ tốn của bọn họ một con cừu, một bình sữa dê, thêm vào đó là mấy bó lông cừu, mấy cây Nhục Thung Dung.

Những người Thát Tử đến chợ phiên lần này đều rất hài lòng.

Tương tự, những bách tính đến bày hàng hoặc là đi chợ cũng rất hài lòng.

Họ dùng táo tàu, quả hạnh… mọc hoang trên núi để đổi lấy da dê, dự định sẽ dùng da dê để may áo khoác, mặc vào mùa đông nhất định rất ấm áp.

Dùng gà nuôi trong nhà để đổi lấy thịt dê có giá trị tương đương, người bán thịt dê còn hào phóng tặng thêm một muôi sữa dê.

Dùng bình gốm để đổi lấy một chiếc mũ lông cừu…

Xem ra, người Thát Tử cũng rất dễ chung sống.

Có binh lính của đội Hỏa Khí Doanh đi tuần tra khắp nơi, bách tính cũng yên tâm hơn rất nhiều, chợ phiên lần này còn chưa kết thúc mà bọn họ đã mong chờ đến phiên chợ tiếp theo.

Người có thu hoạch nhiều nhất chính là Từ Nhân.

Nàng phái nha hoàn, gã sai vặt trong phủ đến chợ bày rất nhiều gian hàng.

Bán không chỉ có đặc sản Nam Man, mà còn có lương thực, vải vóc, các loại thảo dược ở phía Nam… những thứ rất khan hiếm ở Tây Bắc.

Nàng đã đổi được rất nhiều da dê, thảm lông cừu, còn có thêm mấy con dê sống.

Trong số đó có một con dê cái đang trong thời kỳ cho sữa, nàng dự định sẽ mang về để thử làm sữa bột.

Ngoài ra còn có mấy sọt lông cừu.

Từ Nhân tò mò hỏi một tiểu hỏa đang bán lông cừu cho nàng: “Sao ngươi không bán lông dê?”

Đối phương ngẩn người hồi lâu: “Thứ này cũng có kẻ muốn sao?”

“Muốn chứ, phiên chợ lớn sau ngươi cứ mang đến, ta sẽ cho ngươi giá cao hơn lông dê.”

"Được, được, được." Đối phương nghe vậy liền đáp ứng, lưng đeo sọt, tay xách túi đồ, vui mừng khôn xiết mà trở về.

Tóm lại, sau phiên chợ đầu tiên, dân chúng trong ngoài quan đều rất hài lòng.

Cũng không hề xuất hiện hiện tượng phá hoại trật tự.

Cho dù có kẻ nào bụng đầy ý xấu muốn gây rối, nhưng khi nhìn thấy tiểu đội Hỏa Khí Doanh tuần tra với súng ống đạn dược đầy đủ cũng chỉ có thể thu liễm, cho đến khi chợ tan, mọi chuyện đều bình an vô sự.

Thát Đát Vương thấy vậy, không chút do dự, lập tức bày tỏ thái độ muốn giảng hòa với Yến Khác Cẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play