Hoàng đế nghe xong, lập tức đứng bật dậy: “Cái gì? Cẩn Nhi sau khi cưới Vương phi, chưa từng nạp thêm ai sao? Sao có thể như vậy được?”
Như vậy thì đúng là để cho nhánh của Lão Nhị bị tuyệt hậu rồi còn gì?
Nhất định là con tiện tỳ của lão hồ ly Từ Bách Niên kia giở trò!
“Người đâu!”
Hoàng đế lập tức ban thưởng nữ nhân cho con trai!
Một lần ban thưởng năm người!
Tất cả đều là tuyệt sắc giai nhân!
Thái tử phi sau khi nghe được tin tức, lập tức cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thảnh thơi chờ xem Cẩn Nam Vương phủ sẽ gà bay chó sủa như thế nào, Cẩn Nam Vương phi sẽ buồn bã ra sao.
Mật thám do Yến Khác Cẩn phái đến kinh thành, vừa hay biết được chuyện này. Ngay khi đoàn người kia vừa rời khỏi kinh thành, đã lập tức truyền tin về Yến Quan.
“Báo...”
“Bẩm Tướng quân, có mật thư từ kinh thành truyền đến!”
“Mau đưa ta.”
Lúc này, Yến Khác Cẩn đang cùng Từ Nhân nghiên cứu bản đồ khu vực Tây Bắc.
Người do họ phái đi thăm dò trở về báo cáo, phát hiện ở ngoại quan có một ốc đảo, dự đoán ở đó có dòng sông ngầm chảy qua. Vì vậy, hai người đang thảo luận xem làm cách nào để có thể dẫn nguồn nước từ dòng sông kia về quan nội, giải quyết vấn đề khan hiếm nguồn nước.
Thấy Yến Thất đem mật thư đến, Yến Khác Cẩn liền đặt hạt dưa đã bóc vào lòng bàn tay Vương phi, sau đó nhận lấy thư.
Hắn nhanh chóng đọc lướt qua bức thư, sau đó lạnh lùng cười khẩy.
“Sao vậy?”
Từ Nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, liền vươn tay xoa xoa vầng trán như muốn nhíu thành một đoàn kia, hỏi: “Chẳng lẽ triều đình lại có chuyện gì sao?”
Yến Khác Cẩn nhìn nàng, sau đó đưa bức thư cho nàng.
Từ Nhân đọc xong, tức đến mức muốn cười: “Phụ hoàng lo lắng ta không thể sinh con, nên đã ban cho chàng năm vị mỹ nhân sao? Diễm phúc của Vương gia đúng là không nhỏ a!”
Nàng dừng lại một chút, nụ cười trên khuôn mặt dần thu liễm: “Vậy chàng định như thế nào?”
"Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ có cơ hội xuất hiện trước mặt nàng." Yến Khác Cẩn thản nhiên nói: “Bọn họ đến đây, ta sẽ phân cho mấy tên Vạn phu trưởng, mỗi người một nàng còn chưa đủ chia đây này.”
Từ Nhân nghe xong, tức đến mức muốn cào cho hắn mấy cái: “Chàng không cần thì thôi, sao lại đem phân cho họ, chẳng lẽ chàng thấy cuộc sống của họ quá êm đềm, muốn tìm chuyện cho họ sao?”
Yến Khác Cẩn ngẩn người.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc này.
Chẳng phải các quan trong triều đều làm như vậy sao? Thứ gì mà họ không thích thì đều ném hết cho thuộc hạ.
“Ta không quan tâm đến người khác, nhưng chàng không được phép coi nữ nhân như vật phẩm mà tùy tiện ban thưởng cho thuộc hạ. Họ đều là những người đã có gia đình, nếu chàng làm như vậy, thử hỏi họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Từ Nhân nói xong, quay người tiếp tục nghiên cứu bản đồ, không thèm để ý đến hắn nữa.
Yến Khác Cẩn nhìn nàng, thấy nàng giận thật, liền thở dài một tiếng, sau đó bước đến, ôm lấy eo nàng, nịnh nọt: “Là ta sai, là ta không suy nghĩ kỹ càng, được Vương phi chỉ điểm, ta biết phải làm gì rồi.”
"Ta phải xem biểu hiện của chàng đã." Từ Nhân hừ một tiếng.
Lúc này, Phùng ma ma bưng một đĩa quả mơ đã được rửa sạch sẽ vào, cười nói: “Bẩm Vương phi, đây là quả mơ do Hồ Vạn phu trưởng trồng đấy ạ, vừa chín trên cây, hắn bảo là hái xuống cho người mang đến cho Vương phi nếm thử ạ.”
Từ Nhân lấy một quả ăn thử, vị chua chua, ngọt ngọt rất vừa miệng.
Dạo này không hiểu sao nàng lại không muốn ăn uống gì cả.
Yến Khác Cẩn nhìn nàng ăn liên tiếp mấy quả, miệng không khỏi giật giật: “Thứ này chua lòm, có gì ngon chứ?”
Hôm qua Hồ Thanh đến quân doanh, cũng mang cho hắn một đĩa, hắn vừa cắn một miếng, chua đến mức răng muốn rụng ra, không ngờ Vương phi lại thích ăn như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn liền cho người gọi Hồ Thanh đến, hỏi: "Cây mơ nhà ngươi còn bao nhiêu quả, ta bao hết!" Nói xong liền lấy một tấm ngân phiếu ra nhét vào tay gắn ta.
Hồ Thanh khóe miệng giật giật: “Bẩm Tướng quân, hai cây mơ trước sau nhà ta cũng không nhiều quả như vậy ạ!”
"Ngươi cứ hái hết xuống cho ta là được rồi." Yến Khác Cẩn nói. “Nhớ chọn những quả chín mọng ấy!”
Nói xong liền nhét ngân phiếu vào tay Hồ Thanh, sau đó vội vàng trở về Vương phủ, vừa vào đến nơi đã thúc giục Phùng ma ma đi mời đại phu.
"Chàng bị làm sao vậy?" Từ Nhân thấy hắn cuống cuồng, liền từ trong phòng đi ra. “Sao lại phải mời đại phu? Chẳng lẽ chàng bị bệnh sao? Hay là bị thương ở đâu?”
“Ta không sao.”