“Không sao gọi đại phu làm gì?”
“Nàng sẽ biết ngay thôi.”
Thực ra trong lòng Yến Khác Cẩn cũng không chắc chắn lắm.
Hắn chưa từng làm cha, cũng không biết là nữ nhân khi mang thai sẽ có biểu hiện gì.
Hắn chỉ nghe Hồ Thanh nói như vậy, liền đột nhiên nghĩ đến: Chẳng lẽ nàng thích ăn chua như vậy là bởi vì đã có thai?
Chờ phủ y bắt mạch xong, mỉm cười chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Vương gia! Vương phi có hỉ rồi! Xem mạch tượng, đã được hơn ba tháng.”
Yến Khác Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười lớn: “Thưởng! Tháng này, tiền tiêu vặt của Nguyệt phủ tăng gấp đôi, không, gấp ba!”
Từ Nhân lúc này mới phản ứng lại, dạo này nàng hay buồn ngủ, thèm chua, chẳng muốn ăn là do có bảo bối trong bụng chứ không phải do trời nóng.
Phùng ma ma vừa mừng vừa trách, tự vỗ miệng mấy cái: “Đều tại lão nô bất cẩn! Không phát hiện ra người đã chậm kinh!”
"Không liên quan đến ma ma." Từ Nhân lắc đầu.
Từ khi đến Yến Quan, không biết có phải do thổ nhưỡng không hợp hay không mà kinh nguyệt của nàng lúc có lúc không, ngay cả nàng cũng chẳng nhớ rõ.
“Vương gia đâu rồi?”
“Vương gia đi thư phòng, nghe đâu là muốn báo tin vui cho Hoàng thượng.”
Nào chỉ báo tin vui! Hắn còn trả về kinh thành năm mỹ nhân kia - những người được đưa đến chưa lâu.
Trong tấu chương viết, Vương phi đã mang thai, nhi thần vui mừng đến bẩm báo phụ hoàng. Nhưng điều kiện ở Yến Quan không bằng kinh thành, vì muốn Vương phi bình an sinh hạ đích tử, ý tốt của phụ hoàng, nhi thần xin ghi lòng tạc dạ, mỹ nhân xin được trả lại, huống hồ trong phủ cũng không còn chỗ để an trí. Hơn nữa, nhi thần sắp được lên chức phụ thân, phải tích cóp bạc để nuôi con, nào nuôi nổi người không liên quan.
Hoàng đế xem xong tấu chương chẳng ra tấu chương, thư nhà không ra thư nhà này, lại nghe thị vệ bẩm báo năm mỹ nhân kia bị Cẩn Nam vương trả lại, vừa tức vừa buồn cười.
“Được rồi được rồi! Nếu Từ thị đã mang thai con trai trưởng của Cẩn nhi, vậy trước hết cứ như vậy đi!”
Thái tử phi nghe được tin này, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan: “Sao lại trùng hợp như vậy? Không phải Cẩn Nam vương lừa gạt Hoàng thượng đấy chứ?”
Lão ma ma hầu hạ bên cạnh nói: “Có khi nào thật sự mang thai rồi không? Dù sao cũng đã ba năm rồi.”
“Hừ! Vận khí của nàng ta đúng là tốt!”
"Thái tử phi! Thái tử phi! Không xong rồi!" Một tiểu nha hoàn hớt hải chạy vào.
"Hỗn láo! Kêu la cái gì!" Lão ma ma bên cạnh Thái tử phi quát lớn.
Tiểu nha hoàn quỳ xuống bẩm báo: “Thái tử mang theo năm mỹ nhân hồi phủ.”
Năm mỹ nhân vừa mới được đưa trở về kinh thành kia lại bị Thái tử đưa vào cung.
“Choang...”
Đêm đó, trong phòng Thái tử phi, đồ sứ vỡ đầy đất.
…
Từ khi Từ Nhân mang thai, Yến Khác Cẩn không cho phép nàng chạy ra ngoài.
Chuyện sông ngầm, hắn đã tìm người đi làm, nhất định phải khơi thông dòng sông trước khi bắt đầu cày cấy vụ xuân, dẫn nước vào quan.
Từ Nhân chỉ cần ở nhà dưỡng thai là được.
Nhưng nàng thấy ở không cũng chán, bèn vạch ra kế hoạch, để Yến Khác Cẩn tìm người thực hiện.
Trường học, công xưởng, cửa hàng... lần lượt được mở ra.
Gần đây, nàng còn bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật in ấn.
Yến Quan đang trên đà phát triển.
Thái tử lại gây chuyện.
Hôm đó, hắn nghe nói phụ hoàng ban thưởng cho lão nhị năm mỹ nhân, trong lòng vô cùng khó chịu, tại sao lão nhị có, hắn lại không có? Nhìn năm mỹ nhân kia, người nào người nấy đều xinh đẹp động lòng người, hắn bèn nảy lòng tham, mang tất cả về cung.
Thái tử phi tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ.
Thái sư vào cung yết kiến Hoàng đế, khóc lóc kể lể sự khổ sở của Thái tử phi.
Hoàng đế nghe xong cũng rất tức giận, trẫm ban thưởng mỹ nhân cho lão nhị là vì hậu viện của nó trống trải, lại chưa có con nối dõi, trong cung ngươi còn thiếu nữ nhân hay sao? Trầm mê sắc đẹp không phải là chuyện tốt!
Hoàng đế lập tức cho gọi Thái tử đến, mắng cho một trận.
Cuối cùng, Hoàng đế thở dài: “Hành Nhi, con phải nên cố gắng lên! Trẫm phế Cẩn nhi, lập con làm Thái tử, đừng để trẫm thất vọng, đừng để văn võ bá quan thất vọng!”
Trên đường đến đây, Thái tử đã nghĩ sẵn kế sách: “Phụ hoàng, không phải nhi thần không cố gắng, mà là bởi vì nhi thần buồn phiền!”
“Con có gì mà buồn phiền?”