Nàng tính toán, đánh một trận với Đông Di, cho dù triều đình có cung ứng lương thảo chậm trễ, thì lương thực mà vương phủ mua được từ các nơi trong mấy năm qua cũng đủ dùng.

Huống chi, trong kho hàng của nàng còn rất nhiều vật tư, đủ để cho năm vạn binh mã dùng trong ba đến năm ngày.

Không phải nàng cố ý nghĩ xấu cho triều đình, mà là do có Yến Khác Hành ở đó, nàng không thể không lo xa.

Tác chiến trên biển, ngoài vũ khí và lương thực, thứ không thể thiếu chính là nước ngọt, thịt, trứng, rau củ quả.

Những thứ này, nàng và Yến Khác Cẩn đã bàn bạc kỹ càng.

Nước uống, sẽ cho người vận chuyển một lô thùng chứa nước bằng cao su - mỗi thùng có thể chứa được năm tấn nước từ Nam Man đến, sau đó đến bến cảng Đông Hải quận lấy nước đổ đầy, rồi chuyển lên thuyền chiến.

Thịt, trứng có thể lấy từ các trang trại chăn nuôi ở Tây Bắc và trại vịt ở Nam Man, trong thời gian ngắn sẽ không thiếu.

Rau quả tươi thì chuẩn bị một ít, ngoài ra còn có thể chuẩn bị thêm một ít rau củ quả khô, mứt hoa quả.

Lương thực, dầu, muối, gạo, tất cả đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Không thể trông chờ vào triều đình.

Bởi vì một khi đã đặt hy vọng vào người khác, người chịu thiệt thòi cuối cùng thường là bản thân.

Trên đường đến Đông Hải quận, Từ Nhân vẫn không quên mua thêm lương thực.

Cứ đến một trạm dịch, nàng lại cho người đi mua thật nhiều lương thực, sau đó để thương nhân kia vận chuyển đến tiêu cục.

Vì vậy, trên đường đi, tuy tiêu tốn rất nhiều bạc, nhưng xe ngựa cũng không chở thêm được bao nhiêu đồ.

Giờ đây không chỉ Cẩn Nam vương phủ, riêng dưới danh nghĩa của nàng cũng có tới mấy mỏ vàng, mỏ bạc.

Năm ngoái, ở phía tây vườn cao su, tại dãy núi giáp ranh với ngoại cảnh, đã khai quật được một mỏ ngọc thạch thượng hạng. Sau khi chế tác thành trang sức tinh xảo, nàng âm thầm bán ra hải ngoại, đổi lại vô số thuyền chở đầy hàng hóa ngoại bang khiến quý tộc kinh thành tranh nhau mua với giá cao, kiếm được bộn bạc đầy hũ.

Trong tay nàng và Yến Khác Cẩn, hai vị chủ nhân vương phủ, thật sự không thiếu tiền.

Giờ khắc này, Từ Nhân vô cùng may mắn vì tiêu cục là do vương phủ mở, cũng may mắn vì mở từ sớm, phát triển đến hiện tại đã có chi nhánh trải rộng khắp nơi, quản lý ngày càng hoàn thiện. Nếu không, nhiều vật tư như vậy mà vận chuyển về Đông Hải quận trong thời gian ngắn, e rằng sẽ kinh động đến ngoại giới.

Lo lắng của nàng quả nhiên không phải là thừa, Thái tử phi vẫn luôn phái người theo dõi nàng.

Lúc ở Yến Quan, Thái tử phi cũng muốn làm như vậy.

Đáng tiếc, dưới sự quản lý của Yến Khác Cẩn, Yến Quan được canh phòng nghiêm ngặt như thùng sắt, người của Thái tử phi dù có cải trang thế nào cũng chỉ vào được vòng ngoài, căn bản không thể trà trộn vào khu vực trung tâm.

Sau khi rời khỏi Yến Quan, ả ta mới có cơ hội để mắt đến hai vợ chồng Yến Khác Cẩn.

Theo tin tức báo về, trên đường đến Đông Hải quận, Cẩn Nam vương phi vẫn còn tâm trạng dạo chợ, thấy sạp hàng nào thú vị đều dừng chân ghé thăm.

Thái tử phi cuối cùng cũng yên tâm, thầm cười lạnh: “Xem ra, nàng ta so với kiếp trước cũng chẳng khác là bao, vẫn ngu ngốc như vậy. Phu quân ra tiền tuyến đánh giặc với đám Đông Di man rợ, nàng ta tưởng là đi du ngoạn hay sao? Vậy mà còn có tâm trạng du sơn ngoạn thủy. Thật không hiểu Yến Khác Cẩn thích nàng ta ở điểm nào nữa!”

Nghĩ như vậy, ả ta lại nhịn không được đến khuyên nhủ Thái tử.

Tuy ả ta không tin lý do mà Thái tử nói với Hoàng đế về việc nạp một lần năm mỹ nhân kia, nhưng không thể phủ nhận lần này Thái tử làm rất thông minh, dụ được Yến Khác Cẩn đến Đông Hải quận, để đám Đông Di kia thu thập hắn.

Vì vậy, ả ta lựa chọn tha thứ cho Thái tử, chủ động làm hòa.

“Thái tử, Yến Khác Cẩn đã dẫn quân đến Đông Hải quận. Theo thám tử báo về, lần này hắn mang theo một số vũ khí kỳ hình dị dạng, dường như không có ý định nghị hòa với Đông Di. Đông Hải quận là vùng duyên hải, nói không chừng chiến sự đã nổ ra rồi.”

Thái tử cười đắc ý: “Nổ ra mới tốt! Mong rằng đám Đông Di kia đừng có bất tài vô dụng quá. Nhị đệ tốt của ta thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải nếm mùi thất bại rồi.”

Vài ngày sau trong buổi chầu, Hoàng đế còn chưa lâm triều, các vị đại thần tụ tập bàn luận về việc Uy Trấn đại tướng quân dẫn quân đóng tại Đông Hải quận, khai chiến với Đông Di, phần lớn đều tỏ vẻ không mấy lạc quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play