May mà, tuy họ oán trách, nhưng làm việc vẫn rất tận tâm, nên mới phát hiện ra trong mạt thực đậu có trộn lẫn ba đậu.

Nếu là đám người thô lỗ ở nhà bếp, tùy tiện múc mấy muôi đem đi xay thành sữa đậu nành, các tướng sĩ uống vào, chẳng phải sẽ bị tiêu chảy đến mức kiệt sức sao? Lấy đâu ra sức lực mà đánh trận?

Còn chuyện bỏ thuốc mê vào giếng nước thì càng đáng chết hơn!

Phải biết rằng, những cái giếng này là quân Yến gia cho đào sau khi đến đây, vì sợ nước sông bên ngoài không sạch sẽ, tướng sĩ uống vào sẽ bị bệnh.

Nước sinh hoạt trong doanh trại đều do mấy cái giếng này cung cấp.

Nếu trong giếng bị bỏ thuốc mê, mà quân địch Đông Di lại thừa dịp lúc này đánh úp, toàn bộ doanh trại từ trên xuống dưới mấy vạn người, chẳng phải sẽ trở thành cá nằm trên thớt mặc người xâu xé sao?

Lúc này, người nhà mới nhận ra, lúc trước phu nhân suy nghĩ chu toàn biết bao nhiêu.

Trước kia là do họ thiển cận, giờ đã hiểu ra, bèn rối rít xin lỗi Từ Nhân.

Sau khi xin lỗi, họ càng thêm coi trọng công việc của mình.

Nếu nói lúc trước là vì nể mặt cấp trên nên bất đắc dĩ phải làm, vậy thì bây giờ là xuất phát từ chính tấm lòng của mình, muốn bảo vệ doanh trại, bảo vệ tướng sĩ nơi tiền tuyến, những người mang đến cuộc sống yên ổn cho muôn dân.

Trong số đó, cũng có phu quân và con trai của họ!

Tuy các tướng sĩ không sao, nhưng chuyện lần này, không thể bỏ qua như vậy được.

Sau khi bàn bạc kĩ càng, Từ Nhân cho người đóng thành tập toàn bộ chứng cứ đã thu thập được, cùng với xấp "Thư tố cáo" được in bởi kỹ thuật in ấn, lệnh cho tiêu cục nhanh chóng đưa đến kinh thành, đợi đến tối thì dán khắp các bức tường trong ngoài thành.

Để cho đám người quyền quý và cả dân chúng trong thiên hạ thấy rõ, khi Yến gia quân do Cẩn Nam Vương thống lĩnh đang liều chết chiến đấu với giặc Đông Di ở quận Đông Hải, thì có những kẻ đang làm gì? Có xứng với chức trách được giao phó hay không?

Thứ nhất, xin hỏi quan lương thảo:

Nhà ngươi có ăn khoai lang mốc meo, gạo mốc sinh đầy côn trùng không?

Nếu nhà ngươi không ăn, vậy tại sao lại đưa cho tướng sĩ nơi tiền tuyến ăn?

Gạo mốc meo sinh côn trùng đã đành, vậy mà còn ăn bớt, thiếu cân thiếu lượng!

Thiếu cân thiếu lượng cũng tạm cho qua, vậy mà lại còn trộn lẫn ba đậu vào trong mạt thực đậu!

Đây là đang tiếp tế hậu cần cho tiền tuyến sao? Rõ ràng là đang băm nát thân thể của các tướng sĩ, những người đang ngày đêm liều mạng chiến đấu, rồi còn rắc muối vào vết thương của họ!

Thứ hai, xin hỏi Tư Nông khanh:

Nhà ngươi một ngày ba bữa chỉ ăn lương thực, không ăn rau sao? Chỉ ăn rau mà không ăn thịt sao?

Nhà ngươi một năm bốn mùa chỉ có mùa hè mùa thu, không có mùa đông sao? Chỉ mặc áo mỏng, không cần mặc áo ấm sao?

May mà Yến gia quân từ trước đến nay luôn kiên cường bất khuất, tự lực cánh sinh, không có điều kiện thì tự tạo điều kiện, kiên quyết bảo vệ vùng biển phía đông của nước Yến, nếu cứ chờ đám người các ngươi điều động quần áo mùa đông và lương thực đến tiền tuyến, thì e là trận chiến này cũng chẳng cần phải đánh nữa.

Bởi vì đến lúc đó, tướng sĩ đều đã chết đói, chết rét, giặc Đông Di sẽ thừa cơ mà đánh thẳng vào kinh thành!

Thứ ba, xin hỏi Thái tử điện hạ:

Ngài rốt cuộc có ý gì? Hoàng đệ ruột thịt của ngài đang phải lãnh binh tác chiến trên biển vào đầu đông giá rét, ngài không lo lắng cho long thể của hắn thì thôi, vậy mà còn phái người ám sát hắn?

Ám sát không thành, lại còn phái người bỏ độc vào giếng nước trong doanh trại?

Tại sao vậy? Ngài sợ hoàng đệ sau khi chiến thắng trở về sẽ uy hiếp đến cái ghế của ngài sao? Cho nên muốn ra tay trước để phòng ngừa hậu hoạn?

Thánh hiền thư dạy bảo ngài bao nhiêu năm, đều cho chó ăn hết rồi sao?!!!

Từng tờ "Thư tố cáo" được dán khắp nơi, từ đầu đường, cuối ngõ cho đến trong ngoài kinh thành.

Người dân sau khi thức dậy nhìn thấy, đều bàn tán xôn xao, phẫn nộ vô cùng:

“Sao lại có chuyện như thế được! Làm vậy chẳng phải là đang khiến các tướng sĩ lạnh lòng sao! Họ ở ngoài kia liều mạng chiến đấu, còn đám người này thì được sống an nhàn sung sướng trong kinh thành không nói, lại còn bớt xén lương thực của họ, đến mùa đông rồi mà ngay cả một bộ quần áo ấm cũng không có mà mặc...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play