“Con trai ta cũng đi lính, ta lo lắng cho nó lắm. Nếu nó vì nước Yến mà chết trận, ta tuy đau lòng nhưng cũng có thể hiểu được, nhưng nếu nó vì những kẻ này mà chết đói, chết rét, thậm chí còn không có cơ hội chống lại quân địch, thì cho dù có chết, ta cũng không tha cho bọn chúng!”

“Thái tử còn phái người ám sát Cẩn Nam Vương? Đó chẳng phải là huynh đệ ruột thịt của hắn sao? Cẩn Nam Vương thì ở ngoài mặt trận, còn hắn thì ở trong cung ăn sung mặc sướng, nghe nói nữ nhân mà hắn nạp vào hậu cung sắp nhiều bằng phụ hoàng rồi...”

“Suỵt... Ngươi muốn chết à! Loại lời này mà cũng dám nói ra khỏi miệng!”

“Chẳng phải ngươi cũng đang nghe đó sao, nói đi cũng phải nói lại, vị Thái tử này thật sự không bằng vị Thái tử trước kia. Lúc trước, khi Cẩn Nam Vương còn là Thái tử, hắn rất quan tâm đến bá tánh chúng ta, hằng năm cứ đến mùa đông, hắn đều phái người đến hỏi thăm xem nhà cửa của chúng ta đã đủ kiên cố chưa, có đủ quần áo ấm để mặc hay không, còn cho người đến cổng thành phát cháo, ta đã uống cháo miễn phí mấy lần rồi...”

“Đúng vậy, Cẩn Nam Vương không chỉ tốt bụng, thương xót bá tánh, mà còn rất có năng lực, nghe nói những nơi hắn từng cai quản, bá tánh đều được sống no ấm, nếu hắn có thể trở thành Hoàng đế thì tốt biết mấy...”

“Suỵt... Vừa nãy ngươi còn bảo ta là muốn chết, bây giờ người muốn chết là ngươi mới đúng...”

“...”

Không chỉ dân chúng bàn tán, mà ngay cả các dòng họ quyền quý cũng truyền tai nhau.

Bởi vì "Thư tố cáo" quá nhiều, đâu đâu cũng có, đến mức trên cây trong vườn hoa của hoàng cung cũng bị dán đầy.

Dân chúng chỉ dám lén lút suy đoán, còn các dòng họ quyền quý đều tâm triệt rõ ràng: Chuyện này chắc chắn là do Thái tử gây ra.

Thái tử hắn ta không chỉ mua chuộc Tư Nông khanh và quan lương thảo, cắt xén vật tư, lương thực, mà còn phái người đi ám sát Cẩn Nam Vương, ám sát bất thành thì lại cho người bỏ độc, thật quá độc ác!

“Choang...”

Ở Đông cung, sau khi biết được tin tức, Yến Khác Hành tức giận đến mức hất tung hết đồ trên bàn xuống đất.

Thái tử phi vừa bước vào, suýt chút nữa thì bị mảnh vỡ của mấy món đồ sứ văng trúng.

“Điện hạ, người...”

“Cút! Cút hết cho ta!”

Lúc này, Yến Khác Hành chẳng muốn gặp ai cả.

Lần này hắn thật sự sợ hãi, "Thư tố cáo" bị dán khắp nơi trong kinh thành, cho dù hắn phái người đi xé cũng không hết.

Hơn nữa, chữ viết trên mỗi tờ đều giống nhau như đúc, không thể nào tra ra được là do ai viết, cho dù có xác định được là do Yến Khác Cẩn sai người làm, thì hắn cũng chẳng thể làm gì được.

Cả kinh thành đều đang bàn tán về chuyện này, phụ hoàng có thể không biết sao?

Sau khi biết chuyện, phụ hoàng có phế truất hắn hay không?

Hoàng đế đương nhiên biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của ông là tức giận.

Ông cũng hoài nghi chuyện này là do Yến Khác Cẩn làm, người ngoài không thể nào làm lớn chuyện như vậy, công khai thảo phạt Thái tử như thế.

Đúng vậy, tuy "Thư tố cáo" liệt kê ra ba tội danh, nhìn như đang thảo phạt ba nhóm người, nhưng thật ra tất cả đều nhắm vào một người, đó chính là Thái tử.

Yến Khác Cẩn hận bọn họ đến mức này sao?

Hận đến mức không tiếc vạch trần chuyện xấu trong nhà ra cho thiên hạ bàn tán, cũng không muốn che giấu dù chỉ một chút sao?

Hành động này của hắn khiến ông, đường đường là một Hoàng đế còn mặt mũi nào nữa?

Sau khi tức giận xong, Hoàng đế bắt đầu cảm thấy bất an, lo sợ.

Ông bỗng nhớ đến những vũ khí tối tân trong tay Yến Khác Cẩn, hỏa pháo có thể đánh chìm chiến thuyền của quân Đông Di trong chớp mắt, hỏa thương có thể giết người nhanh hơn đao kiếm, cung tên... Liệu Yến Khác Cẩn có mượn cơ hội này để tạo phản, tấn công kinh thành, đoạt lấy ngôi vị của ông hay không?

Nếu hắn thật sự làm vậy, ông biết phải làm sao để chống lại đây?

Hoàng đế lo lắng, bất an đi qua đi lại trong phòng.

Ông thầm nghĩ, nếu Yến Khác Cẩn thật sự muốn làm vậy, thì ông nên làm gì? Hay là nhân lúc hắn ta còn chưa tấn công, thì ông truyền ngôi cho hắn luôn?

Tự mình làm Thái thượng hoàng, sống một cuộc sống an nhàn tự tại, dù sao cũng tốt hơn là bị ép thoái vị.

Lúc này, Kế hoàng hậu khóc lóc đến cầu kiến, chắc là muốn đến dọn dẹp hậu quả do đứa con trai ngu ngốc của bà ta gây ra, nhưng Hoàng đế cũng chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, lạnh lùng nói: “Trẫm có việc, Hoàng hậu lui xuống trước đi.”

So với nữ nhân, thì mạng sống và quyền lực là quan trọng hơn nhiều!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play