“Vậy chúng ta mổ luôn đi ạ.” Từ Nhân lập tức quyết định.

Bác sĩ ngẩn người: “Cháu quyết được sao?”

“Chị dâu cháu là người nhà của cháu, anh trai cháu đang làm việc ở xa không về được, nên cháu là người quyết định ạ.” Từ Nhân cười nói: “Để cháu đi đóng viện phí, bác sĩ xem nên sắp xếp mổ vào ngày nào thì được ạ?”

“Càng sớm càng tốt!”

Thế là ca mổ được sắp xếp vào lúc 1:30 chiều cùng ngày, chị dâu Từ được đẩy vào phòng sinh.

Thấy chị dâu lo lắng, bác sĩ gây tê nói: “Cô may mắn đấy, người mổ cho cô là bác sĩ Trương - trưởng khoa vừa được viện trưởng mời về từ bệnh viện tỉnh đấy.”

“Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”

Chị Từ liên tục cảm ơn bác sĩ Trương đang chuẩn bị phẫu thuật.

Bác sĩ Trương cười hiền từ: “Không cần cảm ơn. Muốn cảm ơn thì cảm ơn em gái cô đi, tôi thấy cô ấy quyết đoán như vậy nên mới nhận lời mổ cho cô đấy.”

Nghe vậy, chị Từ xúc động suýt khóc: “Đó không phải em gái tôi, đó là em chồng tôi.”

Ngoài phòng mổ, Từ Nhân đi qua đi lại trong sự sốt ruột.

“Nhân Nhân, chị dâu con thế nào rồi? Sinh chưa con?”

Giữa trưa, mẹ Từ nhận được tin nhắn mà Từ Nhân nhờ người gửi về, vội vàng ăn vài miếng cơm rồi tức tốc đến bệnh viện.

Con bé này vẫn còn son rỗi, biết gì về chuyện sinh nở chứ!

“Mẹ, mẹ ngồi xuống nghỉ một lát đi, chị dâu vào đã hơn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”

“Cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.” Mẹ Từ lẩm bẩm “Phật Trời phù hộ”.

Sau đó, bà nhớ đến chuyện vừa nghe người ta xì xào ở cổng bệnh viện, nhíu mày nói: “Sao mẹ nghe nói sau này không được tự ý sinh con nữa? Kể cả có thai rồi cũng phải bỏ, có thật không con?”

Từ Nhân gật đầu: “Đúng là có chính sách đó mẹ ạ, năm ngoái thành phố đã bắt đầu thực hiện rồi, chắc là sắp tới mình cũng phải thực hiện thôi.”

“Vậy là chị dâu con may mắn đấy, kịp sinh thêm đứa nữa trước khi chính sách có hiệu lực.”

Mẹ Từ cảm thấy rất vui mừng. Nhà nào mà chẳng mong con cháu đầy đàn? Sau này không được sinh nữa thì càng mong đứa bé này là con trai.

“Người nhà bệnh nhân giường 16!”

“Người nhà bệnh nhân giường 16 đâu rồi ạ?”

“Dạ có chúng tôi đây!”

Nghe thấy tiếng y tá gọi, Từ Nhân vội vàng chạy đến.

“Hai mẹ con đều khỏe mạnh, em bé đang được lau rửa, lát nữa sẽ được đưa ra ngoài, còn sản phụ thì lát nữa sẽ được đưa về phòng bệnh.”

Nghe nói là bé trai, mẹ Từ vui mừng khôn xiết, chờ y tá bế đứa bé ra, bà liền vui vẻ nhận lấy cháu trai, bế về phòng bệnh.

Từ Nhân tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi trước phòng mổ.

Chỉ cần chưa thấy chị dâu ra ngoài thì cô vẫn chưa thể yên tâm.

Cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra, y tá một tay đẩy giường bệnh, một tay cầm chai truyền dịch đi ra.

“Chị dâu!”

Từ Nhân kích động chạy đến.

“Suỵt!” Y tá ra hiệu im lặng: “Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh thuốc mê, cô giữ im lặng một chút.”

“Dạ… dạ vâng!”

Từ Nhân đỡ chai truyền dịch, tranh thủ hỏi xem khi nào thì chị dâu tỉnh, tỉnh dậy có thể ăn uống gì được chưa.

Y tá hỏi: “Cô thật sự là em chồng chứ không phải em gái ruột của bệnh nhân sao?”

Từ Nhân: “…”

Nữ y tá khẽ cười nói: “Ít khi thấy cô em chồng nào quan tâm đến chị dâu như cô đấy. Có những người, ngay cả chị em ruột thịt cũng chưa chắc đã quan tâm đến nhau như vậy.”

“…”

Dù thế nào thì, dưới sự cầu nguyện của Từ Nhân, cuối cùng chị dâu cô cũng vượt cạn thành công, không gặp phải tình huống như trong truyện.

Hơn nữa ca mổ diễn ra rất thuận lợi, từ đầu đến cuối chỉ mất có một tiếng rưỡi, còn nhanh hơn cả những sản phụ sinh thường khác, sau khi mổ cũng không xảy ra nhiễm trùng.

Nhưng có lẽ đây cũng là nhờ sinh vào mùa đông, nếu là mùa hè, với điều kiện thời tiết nóng bức, phòng bệnh thì không có điều hòa, không có quạt trần thì rất dễ bị nhiễm trùng vết mổ.

Hai ngày đầu sau khi mổ, chị dâu Từ vẫn chưa có sữa, Từ Nhân phải mua một hộp sữa bột dành cho trẻ sơ sinh ở quầy bán đồ ăn nhẹ trong bệnh viện, tuy không cần phiếu nhưng giá khá đắt.

Lúc này cô cũng không còn tâm trí đâu mà tính toán chuyện tốn kém nữa, mua được sữa cho cháu là tốt rồi.

Lần đầu tiên pha sữa, mẹ Từ lóng ngóng xúc sữa bột, tay run run, một thìa gạt ngang mà rớt mất một nửa.

Từ Nhân nhìn mà muốn che mặt: “Mẹ, pha sữa phải theo hướng dẫn trên hộp chứ, không được pha loãng quá, nếu không em bé sẽ nhanh đói lắm.”

Mẹ Từ dừng tay, hình như đã hiểu: “Cũng giống như nấu cháo cho người lớn phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play