“Nhà Quốc Thuận giờ khác xưa rồi. Cấy mạ xong mời cơm, mâm cơm còn thịnh soạn hơn cả nhà người ta mở tiệc, bà đoán hôm nay chúng tôi được ăn gì? Thịt dê đấy! Tết đến còn chưa chắc đã được ăn, không ngờ con bé Nhân Nhân lại mua được cả một nồi, toàn là thịt, còn nhiều hơn cả khoai tây.”
Vợ hai người nghe xong không khỏi hâm mộ, bèn xúi giục chồng: “Hay là sang năm nhà mình cũng để dành mấy sào đất trồng dưa hấu?”
Cá đồng thì nhà họ cũng đã nuôi theo nhà họ Từ, nhưng theo họ quan sát, có lẽ nhà họ Từ kiếm được nhiều tiền nhất là nhờ dưa hấu.
Họ đã tận mắt chứng kiến người ta lái xe tải lớn đến chở dưa, hai mẫu dưa hấu chỉ tiền đặt cọc đã năm trăm tệ rồi, sau này chắc chắn còn có tiền nữa, kiếm lời hơn nuôi cá nhiều.
Hai nhà âm thầm quyết định, sang năm sẽ theo chân cha Từ trồng dưa hấu.
Nhưng họ cũng biết, tuy nói trong thôn nhà nào cũng trồng dưa hấu, nhưng nói về người trồng ngon nhất thì phải kể đến cha Từ.
Ăn dưa nhà ông ấy rồi, chẳng ai muốn ăn dưa nhà mình trồng nữa.
Nhưng thời buổi này, hễ ai có chút kỹ thuật gì đều giấu như mèo giấu cứt, có ai ngốc đến mức dạy nghề cho người khác không công đâu? Dạy người ta rồi thì lấy gì mà ăn?
Vì vậy, hai nhà bèn nghĩ kế, chọn một ngày lành tháng tốt, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, dẫn con trai đến nhà họ Từ bái sư.
Đã là sư phụ thì không thể không dạy nghề cho đồ đệ chứ?
Hai nhà gần như cùng lúc đến nhà họ Từ, đứng ở cổng, người này nhìn người kia, sau đó nhìn nhau cười.
Người cùng chí hướng! Đồng đạo!
Chỉ không biết cha Từ có đồng ý nhận con trai họ làm đồ đệ hay không.
Lúc này, cha Từ đang ở trong nhà cùng mẹ Từ đếm tiền.
Tuy rằng chưa đến cuối năm, nhưng nhìn từ thu nhập hiện tại, có thể coi là một năm bội thu.
Hai mẫu dưa hấu bán được một ngàn tệ, đây là khoản thu lớn nhất.
Bốn mẫu ruộng lúa sớm, ngoại trừ thóc của một mẫu ruộng nuôi cá và trồng lúa, bởi vì thóc của một mẫu ruộng này hạt to mẩy, ăn ngon hơn gạo sớm bình thường rất nhiều.
Vì vậy, gia đình dự định không bán ra ngoài, để dành ăn dần, nhân tiện gửi hai trăm cân lên Đồng Thành cho con trai.
Sản lượng ba mẫu còn lại đều bán cho trạm lương thực, thu được hai trăm mười tệ.
Cuối cùng là hơn hai trăm con cá đồng, bán được một trăm năm mươi bảy tệ, tổng cộng thu nhập được một ngàn ba trăm sáu mươi bảy tệ.
Thu nhập một năm bốn con số, trước đây đừng nói là mẹ Từ từng thấy, đến nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ.
Hơn nữa, đây mới chỉ là thu nhập nửa năm, tiếp theo còn có lúa muộn, dưa hấu muộn, rau thu đông chờ bọn họ thu hoạch.
Mẹ Từ cười đến không ngậm được miệng: “Ông già, tôi đã nói nghe con gái chẳng sai bao giờ, nếu không có con bé, chúng ta có mà mệt chết cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như thế.”
“Phải phải phải, sau này cái gì cũng nghe con gái hết.” Bố Từ cũng cười toe toét.
Lúc này, nhà bác Tùng, chú Văn đến.
Mẹ Từ vội vàng cất tiền vào hộp gỗ có khóa mà con gái đặt làm riêng cho bà, giấu vào trong hốc tường, sau đó đi theo cha Từ ra ngoài.
“Cái gì? Bái tôi làm thầy học trồng dưa hấu?” Bố Từ nghe xong ý đồ của hai nhà, có chút hoang mang, “Trồng dưa thì có gì mà học?”
Từ Nhân đoán được phần nào, tám phần là thấy nhà mình trồng dưa hấu kiếm được tiền, nên muốn học theo, nhưng lại ngại đến xin giống, nên mới dứt khoát đưa con trai đến bái sư.
“Anh Quốc Thuận à, con trai nhà tôi cái gì cũng không biết làm, chỉ có làm việc đồng áng là tương đối thạo việc, sau này có việc gì nặng nhọc cứ để nó làm, cũng không cần phải dạy dỗ gì nhiều, cứ để nó ở bên cạnh anh, nhìn anh làm là được, học được bao nhiêu thì tùy vào trời cho nó số khôn.”
“Đúng vậy, Thiết Quân nhà tôi cũng thế, tôi định cho nó đi học bổ túc buổi tối cùng với Kiến Quân , nhưng thằng bé này không có khiếu học hành, cũng chẳng chịu đi học nghề, nên tôi đành để nó ở nhà làm ruộng. Giờ tôi mới hiểu, ruộng đất cũng không giống nhau, trồng trọt cũng có kẻ được người không, cứ để nó theo anh làm phụ việc, học hỏi thêm kinh nghiệm, tôi không mong nó phát tài, chỉ cần nó có nghề nghiệp để sau này dễ lấy vợ là được...”
Cha Từ lắc đầu thật thà: “Tôi có gì mà dạy, hai người cũng đều trồng dưa hấu cả rồi, chẳng qua là chút việc đồng áng, thật sự không cần phải bái sư học nghề.”