“Cần, cần chứ.” Bác Tùng và chú Văn tranh nhau nói, “Anh Quốc Thuận cứ nhận hai đứa nhỏ này làm đồ đệ đi. Anh xem, Chí Niên nhà anh thì làm ăn xa trên thành phố Đồng Thành, ít khi về, Nhân Nhân lại sắp lên thành phố học đại học, sau này trong nhà chỉ còn hai bác, bao nhiêu ruộng nương thế, bận rộn lắm, cứ để hai đứa nó theo bác làm là vừa.”

“Đúng đấy, có việc gì thì cứ sai bọn nó, có thêm người làm chân sai vặt cũng tốt.”

Nghe đến đây, Từ Nhân bỗng chợt nảy ra ý nghĩ.

Tháng chín cô nhập học, trong nhà chỉ còn cha mẹ.

Bốn mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn, nhìn thì có vẻ không nhiều, có nhà mười mấy, hai mươi mẫu, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người, nông bận thì thuê người hay nhờ cậu mợ giúp đỡ cũng chỉ là tạm thời, chi bằng để cha nhận luôn hai người làm đồ đệ?

Nghĩ vậy, cô cân nhắc nói: “Cha, trong thôn mình có ruộng cạn nào bỏ hoang không ai trồng không? Nếu có, con muốn nhận thầu. Chúng ta trồng thêm vài mẫu dưa hấu, sau đó thuê anh Mãn Thương và anh Thiết Quân đến giúp, đến lúc bán dưa thì chia hoa hồng cho hai anh ấy. Cha thấy thế nào?”

Bố Từ hơi sững người, cảm thấy con gái có chút hưng phấn quá, ba mẫu dưa hấu bán được giá, lại muốn nhận thầu toàn bộ đất bỏ hoang trong thôn.

Đương nhiên hai nhà kia đều cảm thấy tốt, làm đồ đệ có cái lợi của làm đồ đệ, làm thuê có cái lợi của làm thuê, bất kể bố Từ có đồng ý hay không, họ cũng muốn nhét con trai mình vào nhà họ Từ, chỉ cần được ở bên cạnh ông thì ắt sẽ học được bí quyết trồng dưa hấu.

Nhưng bố Từ lại lo lắng: “Con gái này, trồng nhiều như thế, lỡ bán không được thì sao?”

“Không đâu cha, dưa nhà mình trồng ra, ngay cả viện nghiên cứu giống cũng khen ngon, vận chuyển đi bán, chắc chắn sẽ bán hết sạch.”

Từ Nhân hoàn toàn tin tưởng vào hạt giống của hệ thống.

Vì vậy, hai vụ dưa năm nay, cô đã để dành lại khá nhiều để làm giống. Cho dù sau này cô học trên đó không về kịp, thì số hạt giống dưa hái được cũng đủ cho cha cô dùng để gieo mầm rồi.

Hệ thống quả không phụ lòng cô.

Một năm sau, hai mươi mẫu đất cát bỏ hoang không ai trồng mà nhà họ Từ nhận thầu, đã cho ra những trái dưa hấu loại đặc biệt, do được viện nghiên cứu giống cây trồng đưa tin quảng cáo từ trước, nên chưa kịp xuất bán đã bị các thương lái ở khắp nơi đổ xô đến mua hết, kiếm được một mớ tiền.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Còn bây giờ mới chỉ dừng lại ở việc nhận thầu mà thôi.

Trong thôn Từ Gia có hơn hai mươi mẫu đất cát cằn cỗi không ai trồng, bỏ hoang từ năm này qua năm khác.

Trước kia chưa chia ruộng cho dân, vì là ruộng đất tập thể, làm ăn tính theo công điểm, nên thỉnh thoảng người ta vẫn trồng khoai lang ở đó, năng suất tuy không cao, nhưng còn hơn là bỏ hoang.

Nhưng đến khi chia ruộng, mọi người đều không thèm ngó ngàng gì đến mảnh đất ấy, ngay cả bốc thăm cũng không ai thấy, thà lấy mảnh ruộng đất sét ở ven sông, ít nhất còn trồng được khoai sọ, củ mài, củ năng, vừa làm lương thực vừa làm rau, ít nhất mang ra chợ bán còn đắt hơn khoai lang.

Tập thể trong thôn không có cách nào, chỉ đành để bỏ hoang.

Nghe tin nhà họ Từ muốn nhận thầu mảnh đất cát kia, ông bí thư liền vội vàng chạy đến: “Quốc Thuận, có phải cậu muốn nhận thầu mảnh đất cát kia không?”

“Là con gái tôi nó muốn nhận thầu đấy, con bé nó mê trồng dưa hấu lắm, nó bảo đất cát trồng dưa hấu ngon, nên bảo tôi nhận thầu về trồng thử.”

Vừa nói, bố Từ vừa cầm lấy cái tẩu thuốc của ông bí thư, bỏ thuốc vào rồi đưa lại cho ông.

“Thuốc lá này là con gái tôi mua từ trên thành phố về đấy, ông hút thử xem.”

Ông bí thư hít một hơi, hai mắt sáng rực: “Thuốc này ngon đấy, chắc là đắt lắm phải không?”

“Đắt gì mà đắt, chỉ có chút này thôi, hút hết là hết, con gái tôi không cho tôi hút nhiều, nó bảo hút nhiều sẽ bị ung thư phổi.”

Ông bí thư liếc nhìn ông, thầm nghĩ lão già này khoe khoang quá lố, tưởng ông không nhận ra ông ta đang khoe con gái sao.

Hắn rít một hơi thuốc đầy thỏa mãn, rồi mới quay lại chủ đề chính: “Nói như vậy, nhà bác nhận thầu đám đất cát này là để trồng dưa hấu? Hơn hai mươi mẫu, bác trồng xuể không đấy?”

“Con bé Nhân Nhân bảo tôi nhận thầu trước đã, không trồng hết thì thuê người.”

“Thế thì cần gì phải nhận thầu sớm thế? Đợi sang xuân năm sau nhận cũng được mà, đỡ được nửa năm tiền thuê đất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play