Nghe thấy tiếng mở cửa, Tả Thanh quay đầu lại thấy Bùi Tu, liền nhe răng cười với anh.
“Lại đây mau, anh xem chú hề tôi vẽ có đẹp không?”
Nhưng Bùi Tu chẳng cười nổi.
Anh khẽ cau mày, giọng nhẹ nhàng: “Đừng làm những chuyện như vậy nữa. Cô không muốn sống sót ra ngoài sao? Dù bọn họ có độc ác cỡ nào, chúng ta cũng không thể trở thành người như họ. Nếu không, chúng ta sẽ mãi mắc kẹt trong địa ngục này.”
Hứng thú của Tả Thanh lập tức tiêu tan, cũng nhíu mày lại: “Anh là người từ Đông Thổ Đại Đường đến à? Sao lại bắt đầu tụng kinh vậy? Tôi đang giúp anh mà.”
“Cô đúng là đang giúp tôi… nhưng cũng vì thấy thú vị, đúng không?” Bùi Tu thở dài bất đắc dĩ, định nói thêm vài câu, nhưng lại sợ bị cô nói là "tụng kinh" lần nữa.
“Hừ, đúng là phá hỏng tâm trạng.”
Tả Thanh hừ một tiếng, nhanh chóng lau tay lên xác chết rồi quay về phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Bùi Tu cúi đầu ôm trán, trong lòng âm thầm nhớ lại tư liệu về cô mà anh từng điều tra, cuối cùng chỉ có thể thở dài, rồi bước đến trước cửa gõ nhẹ.
Tả Thanh đoán là anh, nằm trên giường nghịch dao mà không lên tiếng.
Đợi một lúc, Bùi Tu đành phải mở miệng: “Tình hình ngày càng nghiêm trọng, một mình hành động rất nguy hiểm. Dù cô muốn làm gì, cũng nhớ nói với tôi một tiếng.”
【Làn đạn】: ...Vậy có ai nói cho tôi biết vì sao Bùi Tu lại đối xử tốt với cô ta đến vậy không? Dù anh ấy có hiền lành thế nào cũng đâu cần dành sự bao dung đó cho một người như cô ta chứ?
【Làn đạn】: Trời biết, đất biết, Bùi Tu biết, còn tụi mình thì chẳng ai biết.
【Làn đạn】: Thật ra tôi thấy con nhóc điên này cũng có nét cuốn hút đấy chứ, hì hì hì... Nhưng nếu bắt tôi ở chung với cô ta thì thôi, tôi xin từ chối.
Tả Thanh nghe xong thì chu môi, làm mặt quỷ về phía cửa. Cô vừa ném con dao sang bên thì bên ngoài đã vang lên tiếng vật nặng bị kéo lê trên sàn.
Một lát sau, cô mở cửa nhìn ra thì thấy xác chết trước cửa phòng mình đã bị kéo đến cửa phòng Bùi Tu, để lại một vệt dài vết máu trên nền nhà.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Tả Thanh thấy buồn vệ sinh.
Cô cầm dao ra khỏi phòng, bước qua nền nhà đầy vết máu khô, nhẹ nhàng tiến về phía cầu thang.
Khi đi ngang qua phòng Bùi Tu, cô dừng lại nghĩ ngợi một chút rồi gõ cửa.
Anh nhanh chóng mở, vẫn là nụ cười ôn hòa quen thuộc.
Tả Thanh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Được.”
“Vì sao anh không kéo xác xuống tầng dưới luôn đi?”
“Nếu kéo, vết máu sẽ dính đầy cầu thang.”
Tả Thanh liếc nhìn anh, rồi trượt dọc theo lan can xuống dưới: “Anh còn bao nhiêu nước?”
Bùi Tu nghĩ một chút: “Khoảng hai phần ba.”
“Nếu tôi uống hết, anh có cho không?”
“Cho.”
Tả Thanh phì cười: “Tôi lừa anh đó, tôi vẫn còn nhiều lắm. Thái độ của anh rất tốt, đúng là đồng đội tuyệt vời!”
Bùi Tu cũng bật cười: “Nếu tôu hết nước thì sao?”
“Thì anh đi uống máu đi.”
“…Câu trả lời này đúng là không do dự gì cả.”
Sau khi lên lầu, Bùi Tu nhặt một hộp mù ra khỏi sàn rồi trở về phòng. Một lát sau, anh mang ít nước đến cho “mắt kính”.
Tả Thanh vẫn coi thường cái tính “thánh tăng” của anh, nhưng vì anh chỉ dùng đồ của mình nên cô cũng chẳng có lý do gì để nói.
Chớp mắt, trời lại tối.
Sáng ngày thứ tư, thứ đánh thức Tả Thanh không phải là âm thanh thông báo trời sáng, mà là tiếng kêu cứu kinh hoàng đến rung trời chuyển đất.
Cô lờ mờ ngồi dậy, bụng đói đến choáng váng. Phải mất một lúc cô mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi cô mở cửa bước ra thì hành lang đã có thêm một xác chết không nhắm mắt.
Là “mắt kính”. Nhưng kính của anh ta đã rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Anh ta chết ngay trước cửa phòng mình, còn tên đầu trọc thì đang úp mặt vào cổ anh ta — hút máu như ma cà rồng.
Phía sau, Bùi Tu cũng vừa mở cửa phòng, tóc tai bù xù, mặt đầy kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tả Thanh ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trước mặt, nơi cánh cửa còn mở hé, và người đàn ông xăm mình đang tựa vào khung cửa.
Cô huýt sáo: “Chuyện gì vậy?”
Gã xăm môi nhếch một bên, ra vẻ tà mị nhưng thực tế lại khá khó coi: “Tên đó điên rồi. Sáng sớm lén trèo lên tầng hai, canh ngay cửa phòng mắt kính. Vừa thấy cửa mở là nhào tới hút máu như dã thú.”
Thật ra nửa đêm gã đã muốn đi vệ sinh, nhưng sợ quy tắc nên cố nhịn. Vừa sáng liền vội vàng xuống tầng dưới, lại tình cờ thấy tên đầu trọc đang lên lầu.
Khi gã quay lại tầng hai, tên đầu trọc đã đứng chờ trước cửa mắt kính.
Hơn nữa, tên đó xác định rõ mục tiêu là mắt kính. Gã đi ngang mà hắn còn chẳng liếc nhìn lấy một cái.
Tả Thanh tặc lưỡi, không ngờ người ta có thể điên đến mức này.
Bùi Tu không nhìn thêm, quay người trở lại phòng.
Vài phút sau, đầu trọc cuối cùng cũng uống đủ, rồi nghĩ cách rạch tay lấy thêm máu, sau đó cười nham hiểm lao xuống tầng dưới.
Trên hành lang tầng hai, lúc này đã có hai cái xác.
Tả Thanh nhăn mặt ghê tởm, thấy cửa phòng mắt kính còn mở, liền bước vào kéo xác anh ta vào trong.
Vừa xoay người định đi kéo cái xác thứ hai, cô bỗng phát hiện điều gì đó bất thường trong căn phòng này.
— Từ hướng cửa bước vào, chiếc giường đơn của căn phòng này cũng đặt ở đúng vị trí giống hệt phòng cô.
Trên bức tường bên trái có một chiếc đinh nhỏ, hiển nhiên là dùng để treo gương. Dưới đất vẫn còn khá nhiều mảnh gương vỡ, nằm rải rác ngay phía dưới đinh.
Điều này chứng tỏ, đây chính là vị trí ban đầu của chiếc gương, không sai được.
Nhưng vấn đề là… rõ ràng là cùng một căn phòng, tại sao gương trong phòng của cô lại ở bên trái, còn phòng đối diện thì ở bên phải?
Tức thì, Tả Thanh đảo mắt một vòng rồi lập tức chạy sang gõ cửa phòng của Bùi Tu.
Bùi Tu vừa mở cửa hỏi "Có chuyện gì sao?", thì cô đã chen vào phòng anh.
Và quả nhiên, cô thấy chiếc gương treo ở bên phải.
Cô suy nghĩ một lát rồi lao nhanh xuống tầng.
Bùi Tu vội vàng đuổi theo: “Cô định làm gì vậy? Cẩn thận chút!”
Tả Thanh không đáp, chỉ phất tay rồi chạy thẳng đến chỗ thi thể của gã đàn ông có vết sẹo trên mặt ở tầng một, bắt đầu lục lọi túi áo của hắn.
Rất nhanh, cô lấy ra một chiếc chìa khóa – có ghi số phòng.
Bùi Tu hoang mang chạy đến, hỏi: “Cô phát hiện ra gì sao?”
Tả Thanh đáp: “Để tôi kiểm chứng một chút rồi sẽ nói.”
Nói xong, cô lại lục thêm người đàn ông trung niên và lấy được chìa khóa phòng của ông ta. Sau đó, cô chạy thẳng lên lầu.
Phòng của người đàn ông trung niên là phòng 204, cũng chính là phòng bên cạnh phòng của Tả Thanh.
Thế nhưng trong căn phòng này, vị trí của chiếc gương lại không nằm bên trái hay bên phải, mà là treo ngay đối diện cửa ra vào.
Ngay khoảnh khắc mở cửa, cô đã biết đáp án.
— Trong căn phòng này, thực sự không có chiếc gương nào cả.
Cô ra hiệu cho Bùi Tu đi theo, quay lại phòng mình, tháo chiếc gương xuống rồi bắt đầu gõ nhẹ lên bức tường phía sau.
Sau vài tiếng “cốc cốc cốc”, cô quay đầu hỏi: “Nghe như rỗng đúng không?”
“Cuộc phán xét này, quả nhiên không đơn giản.”
Khi nhìn thấy vị trí gương ở hai phòng khác nhau, Bùi Tu cũng đã hiểu ra, không cần cô phải giải thích thêm.
Nếu nhìn tổng thể, vị trí của những chiếc gương đều nằm ở ba mặt đối diện với cửa chính của căn nhà – sau, trái và phải – duy chỉ không có mặt cùng phía với cửa chính.
Nếu xem những chiếc gương như những ô cửa sổ, thì mỗi căn phòng đều có một "cửa sổ" nhìn ra bên ngoài – trừ mặt tường cùng hướng với cửa lớn, không hề có ô cửa nào cả.
Phòng của gã sẹo không có gương, chính vì hai bên trái phải đều giáp phòng khác, còn mặt còn lại thì lại cùng hướng với cửa chính, không có bức tường nào có thể “mở cửa sổ”.
Bùi Tu tiến lên nói: “Đưa con dao đây cho tôi mượn.”
Tả Thanh đưa cho anh, anh liền dùng sức cạy mạnh vào tường.
Lớp trát tường rơi xuống như bông tuyết, rất nhanh đã để lộ phần bên trong.
Mà bên trong tưởng chừng như là bê tông ấy… lại chỉ là một tấm ván gỗ.
【Làn đạn】
【1】: …Năng lực có hạn, xin dừng một câu.
【2】: Trời má, chị gái này thông minh thật đấy?! Tôi xem stream của mấy người khác mà chưa từng để ý đến chi tiết này luôn!
【3】: Tôi phục… điên mà mạnh thật.
【4】: Diễn biến vụ phán xét này càng lúc càng kỳ lạ, chẳng lẽ đây không phải bản cải tiến của "Ma sói" mà là trò chơi giải đố?
【Quà tặng】: Nhận được phiếu ân xá ×1
【Quà tặng】: …
Chỉ là một tấm ván gỗ, muốn phá hủy thì quá dễ.
Chưa tới năm phút, họ đã đập thủng một lỗ lớn.
Trong lúc đó, gã đàn ông xăm trổ ở phòng đối diện nghe thấy tiếng động cũng chạy sang.
Hắn không hỏi gì, chỉ liên tục nói: “Đỉnh thật.”
Khi tấm ván bị phá, một tia sáng trắng tự nhiên từ bên ngoài chiếu thẳng vào mặt Bùi Tu.
Anh nheo mắt lại, nhanh chóng tháo hết tấm ván ra.
Phía sau ván là một ô cửa sổ nhỏ, chỉ to bằng quả bóng rổ.
Mặc dù không bị bịt kín, thậm chí chẳng có kính, nhưng kích thước thế này thì họ tuyệt đối không thể chui qua được.
Hơn nữa… thông qua cửa sổ, họ có thể thấy rõ ràng – chỉ cách đó khoảng một mét – là một màn sương dày đặc trắng xóa.
Sương mù cuộn trào không ngớt, trông như đang che giấu một con quái vật khổng lồ bên trong.