Editor: __Yue__
[Ký chủ sao ngài đối sử ôn hòa với nam chính Khởi Điểm như vậy?]
Trên ghế ,Hoài Chi Hằng đang nhắm mắt dưỡng thần,hệ thống Tấn Giang xuất hiện trong đầu hắn.
”Trong suy nghĩ của mi,ta hẳn nên làm thế nào?”
[Căn cứ theo đại đa số phản hồi của các nhiệm vụ giả ,được hoan nghênh nhất,thích hợp nhất chính là lộ tuyến vả mặt nghịch tập.]
“Nhưng mà đó không phải lựa chọn của ta.”Vả mặt nghịch tập đúng là rất tốt,chỉ là đối bản thân mình mà nói ,có ý nghĩa gì chứ?Đây đúng là nhiệm vụ của mình nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ,bản thân được hưởng thụ cái gì không?
[Thế cuối cùng lựa chọn của ký chủ là...]
“Ta đi lộ tuyến công lược.”Hoài Chi Hằng nhàn nhạt nói.
[ Cái gì?...] Hệ thống Tấn Giang tưởng nó nghe nhầm ,nếu không phải nó biết rõ bản thân chỉ là một cái hệ thống,sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
[Ký chủ,ngài thế mà muốn đi công lược nam chính Khởi Điểm ?Nhưng mà...]
‘‘Hệ thống Tấn Giang,phương pháp tiêu trừ thù hận là do ta tự mình quyết định.Và nếu hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ sẽ có thưởng thêm đúng không?”
[Đúng là như vậy,thế nhưng xác suất thất bại rất cao] Lựa chọn công lược nam chính Khởi Điểm không phải không có mà đại bộ phận là nữ nhiệm vụ giả,nam nhiệm vụ giả chỉ là số ít.
“Vậy thất bại sẽ có trừng phạt như thế nào?”
[Sẽ tiến vào nhiệm vụ trừng phạt,sau khi nhiệm vụ trừng phạt đủ 3 lần sẽ cưỡng chế nhiệm vụ giả nhập luân hồi,xóa bỏ tư cách nhiệm vụ giả]
“Hệ thống Tấn Giang,thế thì cứ theo cách của ta mà làm,nếu thất bại thì ta sẽ sửa lại.”Hoài Chi Hằng nghiêm túc nói,hắn là có tư tâm nhưng sẽ không để tư tâm che mờ mắt chính mình.
[Hệ thống Tấn Giang sẽ hết sức trung thành phò trợ ký chủ]
Hoài Chi Hằng nói chuyện với hệ thống Tấn Giang trong đầu nên trong mắt người ngoài xem,lúc này Hoài Chi Hằng đang nhắm mắt ngủ.
khoảng nữa tiếng sau,Hoài Chi Hằng duỗi người,ngồi đậy từ trên ghế nằm,bắt đầu lật xem kịch bản.
“Xin lỗi A Lăng,khiến anh chê cười rồi.”Chu Hân Nhiên ủy khuất nói:”Hôm qua Bùi sư huynh không có dạy cho em.Em...haizz.’’Dáng vẻ muốn nói lại thôi,phản phất bị ủy khuất rất lớn vậy.
Thẩm Lăng an ủi nói:”Em còn trẻ ,có thiên phú,chẳng qua là thiếu kinh nghiệm mà thôi.’’
Hoài Chi Hằng nhướng mày,lời an ủi này phải nói là đủ cũ rích.
Chu Hân Nhiên vô lực mà trả lời một chữ:”Dạ.”
Nữa tháng sau đó,thỉnh thoảng Thẩm Lăng lại mang đồ vào đoàn phim thăm ban,người trong đoàn phim cũng khá quen mặt y.
Hoài Chi Hằng thờ ơ lạnh nhạt,nguyên cốt truyện không có đoạn này,bất quá cảm tình của Chu Hân Nhiên và Thẩm Lăng lại không tiến triển gì,ngược lại Thẩm Lăng lại chủ động bắt chuyện với hắn.
Có vẻ như muốn kết bạn với hắn.Hoài Chi Hằng xem như đáp ứng Thẩm Lăng yêu cầu,thái độ đối với y ngày càng tự nhiên.
Không đến 1 tháng ,Chu Hân Nhiên đã đống máy,bởi vì không người chỉ đạo kỹ thuật diễn,Chu Hân Nhiên biểu hiện càng không tốt,có nhiều lúc là Vương đạo diễn hạ thấp yêu cầu mà miễn cưỡng qua.Vương đạo diễn cũng không có tám thưởng Chu Hân Nhiên như trong cốt truyện.Nhưng thật ra Thẩm Lăng còn tự cho mình là bạn tốt của Hoài Chi Hằng.
…
Chiến tranh kết thúc,Z quốc lấy được thắng lợi,chỉ là đại giới Z quốc phả trả tự nhiên là thảm trọng.
Lâm Kiện mặc một thân quân trang,cùng đại đa số quân nhân nhìn nước Nhật ký hiệp nghị đầu hàng,quốc kỳ theo gió nhẹ nhàng bay,một mặt trời đỏ nằm yên trên mặt đất.
“Mọi chuyện đã kết thúc...là chúng ta thắng.”Lâm Kiện lẩm bẩm nói,mười mấy huynh đệ chỉ có hắn và nam chính là hai người sống sót.
“Sau này,anh tính làm gì đây?”Nam chính và Lâm Kiện đối diện nhau,đều thấy được khao khát về tương lai trong ánh mắt đối phương.
Lâm Kiện chỉnh lại huy hiệu trước ngực:”Nhà tôi chỉ còn một mình tôi,tôi định trở về quê quán,sống cuộc sống bình thường.Nếu quốc gia gặp nạn,tôi cũng sẽ nghĩa bất từ nan,còn anh?”
Gần mười năm chiến tranh,trái tim hắn đã quá mệt mỏi .Hắn muốn một nơi có thể yên tâm mà vượt qua quảng đời còn lại.Tốt nhất là có người bồi,lại có thể nuôi mèo nuôi chó.
Đây là mộng tưởng hắn hướng tới nhất trong mấy năm gần đây.
Đại tiểu khi đã đi nước ngoài,làm một bác sĩ chiến địa,nàng không hề khờ đại mà đắm chìm bên trong tình tình ái ái,mà là sao khi kết thúc chiến tranh,ra nước ngoài học tập kỹ thuật chưa bệnh càng tiên tiến.
“Không biết.Bất quá,nếu không ngại thì,giúp cái vội đi?”
Năm tháng làm khóe mắt Lâm Kiện mang lên nếp nhăn,nhưng lúc này phản phất hắn lại biến trở về người thiếu niên thiên chân ấy:”Vớ tự mình giặt đi.”
“Đừng làm loạn mà,huynh đệ với nhau giúp cái vội có sao đâu!’’
Dưới ánh hoàng hôn,thân ảnh hai người dần dần đi xa.
[Thời Khắc Thắng Lợi] quay xong,Hoài Chi Hằng được một phần thù lao kha khá.Nguyên thân Bùi Thiếu Dương không biết hưởng thụ,sống y như khổ hạnh tăng,ở trong một chung cư cũ nát,ngay cả bảo đảm an toàn cơ sở cũng không có.
Có khả năng sống tốt thì Hoài Chi Hằng cũng không dại mà bạc đãi bản thân.
…
Sau khi Thẩm Lăng đem tác phẩm mới [Tiểu Lý Phi Đao]đưa đến tạp chí [Mộng Võ Hiệp],nhận được phản hồi hết sức nhiệt tình.Các đọc giả đều cảm thán đây mới là tác phẩm võ hiệp,chứ không phải chỉ khoác tấm da võ hiệp nhưng lại là tiểu thuyết YY.
Sau khi bàn xong việc thù lao và xuất bản sau này với biên kịch,Thẩm Lăng tâm tình sung sướng mà trở về chung cư đang ở,phát hiện người bên công ty chuyển nhà đang đem hành lý dọn đến cách vách.
“A..chỗ này là đồ dễ vỡ,phiền cẩn thận một chút,nhẹ tay nhẹ tay...”Hoài Chi Hằng chỉ huy công nhân chuyển nhà mang đồ để vào phòng.
Gian phòng hiện tại hắn dòn đến là một căn chung cư ba phòng một sảnh,trang hoàng hào phóng đơn giản,phương tiện đầy đủ hết,Hoài Chi Hằng trực tiếp dùng thù lao đóng phim mua luôn căn chung cư này.Lần này hay rồi,thù lao đóng phim dùng hết,còn phải bù thêm một ít tiền tiết kiệm,còn may là mua đứt luôn một lần,có giảm giá,cũng tiết kiệm được một khoản,không đến mức chết đói.
“Ồ!Thẩm Lăng,anh cũng ở đây hả?”Hoài Chi Hằng nhìn thấy Thẩm Lăng cầm túi mua đồ siêu thị trong tay,khong nhịn được cười lên tiếng,lộ ra 8 cái răng trắng:”Sao lần nào tôi gặp anh đều đem theo đồ ăn vậy?”
“Anh,hôm nay dọn tới đây ở?”Thẩm Lăng vui vẻ,đồng thời trong lòng có một chút mừng thầm,y kiên định cho rằng là do bạn mới quen có thể ở cách vách.
Hoài Chi Hằng cười nói:”Đúng vậy,thù lao đóng phim rất tốt,lúc trước tôi cũng tiết kiệm được một ít.Căn phòng tôi ở hiện tại cũng cũ nát rồi.Nơi này rất tốt,trang trí lẫn hoàn cảnh đều vừa ý tôi,giá cả cũng trong phạm vi có thể tiếp thu,tôi liền dứt khoát cắn răng mua rồi,ít nhất cũng coi như một cái nhà,mà không phải chỉ là phòng ở.”
Thẩm Lăng nghe vậy,nhích lại gần chút,cẩn thận hỏi:”Thiếu Dương,cha mẹ anh đâu?”
“Cái này à..Hồi tôi còn nhỏ bởi vì ngoài ý muốn qua đời rồi.”Đây thật sự là thân thế của nguyên thân Bùi Thiếu Dương.
Nói đến,Bùi Thiếu Dương quả thật là tập hợp của bất hạnh.Vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc,lại vì một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà mất đi.Vốn bản thân hẳn có một tương lai tươi sáng lại bị Chu Hân Nhiên hãm hại mà không còn.
Cuối cùng cái gì cũng không,ngay cả mạng sống cũng không.
...17/5/2025