Lê Hoan ban đầu chỉ định tạo ra chút ám muội như vô tình, không ngờ lại bị hắn nhanh tay hơn một bước, giữ lại chiếc khăn tắm sắp rơi, ngăn cản cảnh xuân sắp lộ.
Chỉ là áp lực nặng nề nơi lồng ngực, cùng với lòng bàn tay thô ráp của đàn ông, khiến Lê Hoan toàn thân run rẩy.
Lục Tự chỉ định giúp cô nhặt khăn tắm, nhưng không ngờ lại chạm phải chỗ mềm mại ấy.
Lê Hoan lập tức hoàn hồn, đôi mắt trong trẻo vô hại nhìn hắn: “Anh, sao anh lại sờ vào chỗ đó của em?”
Vừa dứt lời, Lục Tự chỉ hơi ngập ngừng một giây rồi rút tay lại: “Hoan Hoan lớn rồi, biết đề phòng đàn ông rồi. Nhưng anh là anh trai em, không cần phải đề phòng thế đâu.”
Nhìn vẻ mặt hắn như thể vừa chạm phải một cục gạch, Lê Hoan ánh mắt khẽ chuyển: “Ý anh là những người đàn ông khác không được sờ, nhưng anh thì có thể sờ em à?”
Cô cố tình xuyên tạc ý hắn.
Nghe vậy, Lục Tự liếc nhìn làn da trắng nõn như ngọc tuyết của cô, trong mắt thoáng qua một tia cuồng loạn như nhuốm máu, nhưng rồi nhanh chóng tan biến, khẽ cười: “Tất nhiên là không phải, anh cũng không được.”
Nhưng Lê Hoan rõ ràng cảm nhận được hắn đã dao động trong thoáng chốc. Cô giả vờ như hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay sau đó, cô khẽ bĩu môi, chìa ngón tay bị cứa rách ra: “Lúc nãy em bị quẹt vào đâu đó trong phòng tắm. Anh à, em sợ máu, không dám chạm vào vết thương…”
Chẳng trách lúc Lục Tự bước vào phòng cô lại ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, đến khi thấy đầu ngón tay trắng nõn của cô dính một vệt đỏ tươi, trong mắt hắn lập tức nhuộm màu đỏ rực đầy ám ảnh, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở… Nếu có thể bao phủ khắp người cô thì càng kinh diễm hơn…
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vết thương của mình không nói lời nào, Lê Hoan khẽ nhíu mày. Vốn dĩ cô định dùng vết thương để kéo gần quan hệ hai người, nhưng lại quên mất hắn không phải kiểu người bình thường dễ công lược.
Hắn là một tên biến thái, lỡ như nhìn thấy máu lại bị kích thích thì sao?
Lê Hoan vừa định rụt tay lại, không muốn để hắn nhìn nữa. Đáng sợ quá, biết đâu giây tiếp theo hắn sẽ rút dao ra muốn giải phẫu cô…
Nhưng cô còn chưa rút tay về thì đã bị hắn đưa tay giữ chặt cổ tay: “Cắt không sâu, xử lý đơn giản là được rồi.”
Sao lại nghe như có chút giọng điệu tiếc nuối??
Lê Hoan nhìn hắn gọi điện nội bộ, bảo người hầu mang hộp thuốc đến trước cửa phòng.
Đợi đến khi hắn mở hộp thuốc ra, thấy không có dao mổ hay cưa gì đó, Lê Hoan mới yên tâm bước đến ngồi xuống ghế sofa.
Lục Tự thuần thục sắp xếp băng gạc, cồn sát trùng, cầm tay cô xử lý vết thương, ánh mắt chăm chú khi nhìn vào vết thương chẳng khác gì đang chế tác một món đồ nghệ thuật.
Bất ngờ—
“Á…”
Lê Hoan hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà trở nên yếu ớt: “Anh… anh làm em đau…”
Nhìn vết thương vốn nhỏ giờ bị hắn xử lý thành máu thịt be bét, lớp thịt mỏng như sắp lật ra, cô thật sự là tự rước họa khi để một tên biến thái xử lý vết thương cho mình.
“Á… đừng ấn mạnh vậy, đau lắm…”
Nhờ ơn hắn, máu càng chảy càng nhiều. Ban nãy còn cầm máu xong rồi, giờ thế này đâu phải giúp cô, mà là đang tra tấn cô!
“Ưm… càng lúc càng chảy nhiều, đừng làm nữa…”
Mùi dung dịch sát trùng này căn bản không giống mùi cồn, cảm giác đau rát rõ ràng giống như nước muối! Hắn định khiến cô đau đến chết à?
Lúc này—
Người hầu bên ngoài nghe thấy tiếng động, ai nấy đều đỏ mặt. Tuy biết rõ hai người không phải anh em ruột, nhưng… dữ dội vậy cũng không sợ người ta nghe thấy sao?
Khi đám người hầu tản ra, thì chạm mặt Mạc Lị vừa đi ngang qua hành lang. Các cô liền giấu đi nhịp tim đang đập thình thịch, làm bộ bình thản chào hỏi: “Cô Mạc Lị, cô đang định tìm Nhị tiểu thư sao?”
“Ừ? Có chuyện gì sao?” Mạc Lị nghi hoặc liếc nhìn vẻ mặt kỳ lạ của họ.
“Cậu chủ đang ở trong phòng Nhị tiểu thư…” Người hầu lưỡng lự, “Cô Mạc Lị nên đợi một lát rồi hãy tới, bây giờ… không tiện lắm.”
Vừa dứt lời, Mạc Lị đã nghe thấy tiếng Lê Hoan gọi vọng ra từ phòng, sắc môi khẽ mím lại, ánh mắt thoáng hiện tia u ám.