Bạch Lê nhìn hành vi âm thầm hành hạ "tra nữ" của cô mà hả hê không thôi, hoàn toàn không cần nó phải bận tâm. Nó mút que kẹo mút một cái, hào hứng reo lên: “Tiểu Hoan, uy vũ bá đạo!”
Lúc này, Mạc Lị đau đến mức nước mắt sắp rơi, ngẩng đầu lên rưng rưng nói, “Anh Lục Tự, tay em chảy máu rồi, bị mảnh thủy tinh đâm vào rất đau... anh có thể đỡ em vào phòng bôi thuốc không?”
Lục Tự còn chưa kịp mở miệng, Lê Hoan đã cắn môi nhỏ giọng nói, “Là do em khiến Mạc Lị bị thương, để em chăm sóc cậu ấy nhé, anh?”
Vừa dứt lời, cô liếc mắt đã thấy sắc mặt Mạc Lị cứng đờ, nhưng vì có mặt Lục Tự nên cô ta không thể bộc phát, chỉ có thể miễn cưỡng nén giận — cái biểu cảm kia, đúng là đặc sắc vô cùng.
Lục Tự nhìn ánh mắt trong veo như nai con của cô, nói: “Anh sẽ bảo dì Linh mang hộp thuốc lên. Em đừng có ‘vụng về’ nữa đấy.”
“Dạ, anh~” Lê Hoan như thể được bù đắp lỗi lầm, nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Mạc Lị nhìn Lục Tự xoay người rời đi mà hận không thể băm vằm con nhỏ gây họa này thành trăm mảnh!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play