Lê Hoan lần này không để Mộ Nam thay nàng xem xét, mà đích thân đối chiếu nét chữ trong phương thuốc của Dung Bạch và thư tín được truyền bằng bồ câu. Quả thật, nét chữ có vài phần tương đồng, nhưng vẫn có một chút sai biệt tinh vi — chính là thói quen.
Người viết chữ, khó tránh khỏi mang theo vài thói quen không dễ phát hiện. Trong phương thuốc của Dung Bạch, một số chữ có nét gảy gần như vô hình. Chỉ điểm đó thôi cũng đủ chứng minh bức thư phản quốc kia không phải do hắn ta viết, mà là có người cố tình mưu hại.
Người có thể làm ra chuyện này, ngoài Trường An công chúa đang chủ động nhận tội trước mặt, còn ai vào đây?
Lê Hoan ánh mắt khó dò, lạnh lùng nhìn Trường An công chúa đang quỳ gối dưới chân, thẳng tay ném hai bức thư xuống trước mặt nàng ta:
“Trường An công chúa, ngươi thấy thế nào?”
Trường An công chúa rụt rè tiến lên, nhặt lấy thư từ dưới đất, càng xem sắc mặt càng trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra. Nàng ta lập tức dập đầu, run giọng nói: “Thần không phát hiện ra điểm khác biệt này, chắc chắn là kẻ có tâm lợi dụng lòng trung thành của thần để hãm hại ngự y Dung, thỉnh bệ hạ minh giám.”
“Không phải chính mắt ngươi thấy Dung ngự y dùng bồ câu truyền thư hay sao?” Lê Hoan không dễ dàng tin lời nàng ta, nhưng cũng có chút tán thưởng ứng biến của đối phương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT