Ba ngày trước khi Hoa Ly khởi hành, Lê Hoan không một lần triệu kiến hắn, mà Hoa Ly cũng chẳng chủ động tìm nàng, ngoại trừ ngày hôm đó, chỉ đến để xác nhận liệu nàng thật sự muốn thả hắn về Hoa Long quốc.
Lúc này, tại điện Càn Thanh, Lê Hoan đang cùng Dạ Quỷ nghị sự.
Dạ Quỷ cầm trong tay một bức bản đồ, bản đồ địa thế Hoa Long quốc, giọng trầm thấp giãi bày: “Bệ hạ, Hoa Long quốc địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, may mắn là nơi ấy đã sớm lâm vào cảnh huynh đệ tương tranh, âm thịnh dương suy, phần nhiều giỏi mưu lược, lại thiếu hẳn dũng tướng.”
Tham vọng của y, có thể nói đã lộ rõ không chút che giấu.
Lê Hoan sớm biết, một khi Hoa Ly – hòn đá cản đường bị trừ bỏ, Dạ Quỷ tất sẽ dòm ngó Hoa Long quốc. Chẳng ngờ y lại sốt ruột đến vậy. “Tạm nghỉ binh, tích lũy sức dân, cũng là một cách chế địch. Dạ Quỷ, huống hồ nước ta vừa giao chiến với Bách Thú quốc, binh lực hao tổn chưa kịp phục hồi.”
Tựa như đã nghe ra nàng đang khuyên can, ánh mắt Dạ Quỷ bỗng nhu hòa, y đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, giọng dịu dàng: “Bệ hạ, thần làm vậy là để giúp người thống nhất thiên hạ, là để chứng minh chỉ có thần mới không phản bội người. Hơn nữa, người tưởng rằng thần không khởi binh, thì Hoa Long quốc sẽ mãi bình yên sao? Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đó mới là thế cục thiên hạ.”
Lê Hoan còn muốn mở miệng, thì ngoài điện Càn Thanh vang lên tiếng của Mộ Nam, giọng gấp gáp cắt ngang: “Bệ hạ, Hoa Ly đang đứng ngoài cửa, thỉnh cầu được bệ hạ triệu kiến—”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT