Lê Hoan dửng dưng nhìn cảnh Hoa Ly hạ lệnh xử tử tiểu tỳ kia, không thốt lấy một lời cầu tình. Với kẻ muốn hại mình, nàng xưa nay chưa từng mềm lòng.
Khóe mắt nàng liếc thấy tiểu tỳ kia mặt trắng bệch, quỳ phịch xuống đất, nhào tới nắm lấy tay áo viền lông trắng của Hoa Ly mà khóc lóc van xin:
“Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ thật sự không cố ý làm tổn thương Ly cô nương, cầu xin người tha cho Tiểu Tuyết!”
Lê Hoan cười lạnh trong lòng. Mở miệng toàn là lời dối trá, diễn đến chân thực cũng vô ích. Nàng không có hứng cầu xin thay người khác, càng không có ý khẩn cầu Hoa Ly.
Hoa Ly nhìn nàng im lặng không nói, như đã dự liệu trước sự lãnh đạm sắt đá nơi nàng. Hắn nhàn nhạt rút tay áo ra, ánh mắt trầm tĩnh:
“Bất kể ngươi có cố ý hay không, làm nàng bị thương, thì phải gánh lấy hậu quả.”
Lời hắn nặng như đá rơi, không chút thương tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT