“Ngươi dám rời xa trẫm, trẫm sẽ cho toàn bộ Thái Y Viện chôn cùng ngươi!”

Trong căn phòng cổ kính, khói hương lượn lờ. Một nam tử đứng trước giường, y phục thêu chỉ vàng hình rồng, uy nghi sang trọng, vừa nhìn đã thấy khí chất đế vương. Mà Hứa Vân Thanh biết, người này đích thực là hoàng đế của thế giới này.

Giờ phút này, đôi tay đế vương đang nắm chặt lấy tay mỹ nhân nằm trên giường, ánh mắt sắc như chim ưng: “Trẫm không cho phép ngươi chết, Chi Hằng.”

Thật là thâm tình quá đi.

Hứa Vân Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, lặng lẽ đảo một vòng mắt khinh bỉ.

Ha, lại là cái kiểu tình tiết thiểu năng thường thấy, hở một tí là đòi Thái Y Viện chôn cùng, có thấy nực cười không cơ chứ?

À, bạn hỏi vì sao Hứa Vân Thanh không cười ư?

Hứa Vân Thanh nhìn lại mình, rồi lại nhìn hòm thuốc xách trong tay, khóe miệng giật giật.

Thấy ánh mắt hung dữ của hoàng đế dừng trên người mình, Hứa Vân Thanh vội vàng sợ hãi quỳ rạp xuống đất, toàn thân run như cầy sấy: “Vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Đừng hỏi, hỏi thì chính là trời sinh không thích cười.

Hứa Vân Thanh, sinh viên tốt nghiệp chính quy khoa Y của một trường đại học y khoa danh tiếng XX nào đó, phẩm chất và học lực đều ưu tú, nền tảng vững chắc. Cuộc đời y vốn dĩ phẳng lặng như mặt hồ, sắp sửa nghênh đón một tương lai rực rỡ.

Nhưng hiện tại, y đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ ——

“Nương nương ở cung An Khánh này không phải dạng vừa đâu, lão nô ở trong cung hầu hạ bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy Bệ hạ để tâm đến vị nương nương nào như vậy. Thái y phải hết sức cẩn thận, tính mạng của lão nô và đám cung nữ thị vệ này, tất cả đều trông cậy vào thái y đó!” Thái giám phe phẩy phất trần, nhỏ giọng nói.

Hứa Vân Thanh chỉ cảm thấy trước mắt lại tối sầm, y ngẩng đầu, đếm sơ qua số người ——

Một hai ba bốn năm sáu bảy, ước chừng cũng hơn chục cái đầu đang quỳ la liệt kia.

Đủ rồi, đừng có tăng giá cho cửu tộc của y nữa được không!

Hứa Vân Thanh hít một hơi thật sâu, xách hòm thuốc, theo sự dẫn dắt của thái giám, run rẩy khom người đi tới trước rèm.

Qua lớp rèm che thấp thoáng, lờ mờ lộ ra dung mạo của mỹ nhân trên sập. Giờ phút này, ngọc thể của mỹ nhân kia đang nằm đó, dung nhan tinh xảo xinh đẹp, nhưng có thể thấy rất rõ lồng ngực bằng phẳng, và một yết hầu ở cổ.

Vị nương nương cung An Khánh kia vậy mà lại là một nam tử!

Ầm vang.

Như sét đánh giữa trời quang.

Chuyện như vậy lại bị hai người họ tận mắt nhìn thấy, thái giám kia trợn mắt một cái rồi ngất xỉu luôn. Thân là thái y, Hứa Vân Thanh đứng cạnh thái giám, thân hình cũng lảo đảo.

Hứa Vân Thanh y ——

Chẳng ngạc nhiên chút nào đâu.

Bổ sung một chút, Hứa Vân Thanh, hai mươi tuổi, bất ngờ xuyên vào một cuốn truyện đam mỹ cẩu huyết hạng nặng, trở thành một NPC thái y trong đó.

Cốt truyện của truyện này thật sự cũ rích vô cùng, cơ bản là tổng hợp mọi tình tiết cẩu huyết rẻ tiền trên thị trường: hoàng đế ngốc nghếch giam cầm tướng quân nhà mình, nhốt trong cung như chim hoàng yến trong lồng vàng, ngày ngày dày vò nhau bằng đủ thứ hiểu lầm, khúc mắc, rồi thì moi gan móc thận móc tim.

Hoàng đế trước mặt vẫn đang trong giai đoạn yêu tướng quân mà không tự biết. Theo dự đoán của Hứa Vân Thanh, kiểu tình tiết cẩu huyết “ngươi yêu ta nhưng ta không biết ngươi yêu ta, hiểu lầm ngươi không yêu ta” này còn phải lặp lại mấy trăm tập nữa.

Điều này cũng làm khổ đám thái y trong truyện, ngày nào cũng phải treo cửu tộc trên lưng quần, nơm nớp lo sợ đi nối thận, nối gan, nối tim, nối dạ dày…

Đây vẫn chưa phải là thảm nhất.

Thảm nhất chính là:

Mấy vị Chương thái y, Lý thái y, Lưu thái y gì đó đều không tồn tại, cả Thái Y Viện người sống chỉ có một mình Hứa Vân Thanh y.

Rốt cuộc thì loại NPC râu ria này, đương nhiên một người diễn là đủ rồi.

Đừng nói nữa, muốn khóc đây này.

Đây mới chỉ là bắt đầu, trong nguyên tác, lão hoàng đế không nổi điên thì cũng đang trên đường đi nổi điên, tình tiết như hôm nay ít nhất cũng phải kéo dài mấy trăm tập.

Cứ thế này sớm muộn gì cũng bị lão hoàng đế diệt khẩu, Hứa Vân Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách đối phó ——

Nào là treo cổ, cắt cổ, khoét vách trộm ánh sáng, thức trắng đêm đọc sách. Y phải nắm chặt thời gian đọc y thư, chỉ cần đọc không chết thì cứ đọc đến chết thì thôi.

Xông lên!!

Xông lên!!!

Hứa Vân Thanh nắm chặt tay, giở thêm một trang y thư, ánh lửa bập bùng chiếu sáng đôi mắt y, có thể thấy ý chí chiến đấu đang hừng hực cháy bên trong.

“Bẩm báo! Vị nương nương ở cung An Khánh lại hộc máu rồi ạ!” Một tiểu thái giám hấp tấp chạy đến trước bàn Hứa Vân Thanh, phanh gấp một cái suýt nữa thì làm đổ bàn án, lớn tiếng nói: “Ngài mau về… Ủa? Thái y, ngài sao vậy, sắc mặt không tốt thế?”

Hứa Vân Thanh mặt không cảm xúc, ném mạnh cuốn y thư xuống đất.

Mẹ nó chứ, cái truyện ngu xuẩn này mau nổ tung đi!

Là thái y duy nhất trong cái hậu cung to tổ chảng này, Hứa Vân Thanh gánh vác hy vọng chấn hưng toàn bộ Thái Y Viện. Có chấn hưng được hay không không quan trọng, dù sao chỉ cần Hứa Vân Thanh chết, Thái Y Viện cũng coi như tuyệt tự.

Đương nhiên Hứa Vân Thanh cũng không phải không nghĩ tới việc xuyên không trở về.

Theo kịch bản thường thấy của các truyện xuyên không, trở về cũng giống như xuống mồ vậy.

Hứa Vân Thanh từng thử cắt cổ tay. Y vừa cầm dao lên khoa chân múa tay;

“Thái y ơi không xong rồi, Nương nương cãi nhau với Bệ hạ, cắt cổ tay ngất xỉu rồi! Máu văng xa mấy thước đó!”

Hứa Vân Thanh lặng lẽ đặt dao xuống.

Hứa Vân Thanh còn thử thắt cổ. Y vừa đứng lên ghế, thắt xong nút dây:

“Thái y ơi không xong rồi, Nương nương bị Bệ hạ treo trên tường thành ba ngày ba đêm, lưỡi thè cả ra, tròng mắt lồi lên, trông khủng khiếp lắm.”

Hứa Vân Thanh lặng lẽ gỡ dây thừng.

Hứa Vân Thanh còn định uống thuốc độc. Y vừa chuẩn bị xong độc dược;

“Thái y ơi không xong rồi, trong cung lại có hai vị nương nương cùng lúc trúng độc! Cứ ộc ộc ộc ộc nôn ọe ra nước chua, đổ cả vôi sống vào mà vẫn sống dở chết dở.”

Hứa Vân Thanh lặng lẽ gói độc dược lại.

“Thái y, thái y… Thái y!”

Hứa Vân Thanh mất kiên nhẫn đập bàn: “Lại làm sao nữa?”

“Thái y ngài hung với ta, oa oa.”

Đủ rồi.

Tóm lại, sau một thời gian sống ở đây, Hứa Vân Thanh vậy mà lại dần quen với cuộc sống này.

Ngoại trừ việc phải đối phó với lão hoàng đế thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh, còn về cường độ công việc… hình như cũng không khác mấy so với hồi thực tập.

Bàn về cách trâu ngựa tự thuyết phục bản thân.

Hơn nữa, cái chết đối với Hứa Vân Thanh là một chuyện vô cùng nặng nề. Trong tình huống không rõ liệu chết ở thế giới xuyên không có thể trở về thế giới cũ hay không, thực ra trong lòng y cũng không muốn chọn con đường đó.

Đã đến thì cứ đến.

Đến đâu hay đến đó, nếu đã xuyên vào thế giới này thì ắt có lý do của nó. Huống chi trong mười mấy ngày ngắn ngủi này, với khứu giác thị trường nhạy bén của mình, Hứa Vân Thanh đã phát hiện ra thứ mà thế giới này đang thiếu.

—— Thái y.

Thái y duy nhất kiêm nhà phân tích thị trường của toàn hoàng cung, Hứa Vân Thanh, đã nói như vậy:

Đây không chỉ là xuyên không.

Đây là cơ hội tốt để Hứa Vân Thanh tôi rèn bản thân.

Hiện tại thị trường việc làm trì trệ, ngành y lại càng là một ngành cạnh tranh khốc liệt, Hứa Vân Thanh hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp đại học có lẽ còn chưa tìm được cơ hội việc làm. Nhưng đợi sau khi y xuyên không rồi lại xuyên về, thì sẽ khác.

Nếu y xuyên qua mười năm, đó chính là mười năm kinh nghiệm lâm sàng; nếu y xuyên qua mười chín năm, đợi sau này nộp sơ yếu lý lịch, các vị giáo sư sẽ kinh ngạc phát hiện, Hứa Vân Thanh ở tuổi hai mươi đã có mười chín năm kinh nghiệm hành nghề.

Không chỉ vậy, y còn nắm vững kỹ thuật y học Đông Tây y kết hợp, cộng thêm năng lực tổng hợp tương tác liên ngành.

Chỉ nghĩ thôi Hứa Vân Thanh đã cảm thấy, trên đường đua này y mạnh đến đáng sợ, quả thực không ai sánh kịp.

Hứa Vân Thanh đã mường tượng ra tương lai chói lọi rực rỡ của mình ——

Lý Thời Trân, Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh, Hippocrates, các vị tiền bối đều ở trên trời nhìn y, thi nhau giơ ngón tay cái tán thưởng.

Bệnh nhân dưới tay y kỳ tích khỏi bệnh, người nhà dâng lên vô số cờ thưởng, trên đó viết:

“Diệu thủ hồi xuân, Hứa thái y.”

Bàn về ảo tưởng lãng mạn mộc mạc và ngây thơ nhất của mỗi sinh viên y khoa.

Dưới tấm biển 【Cứu tử phù thương, hành y tế thế】 của Thái Y Viện.

Hứa Vân Thanh nhìn lên trời đêm, hai hàng lệ trong veo chảy xuống, rồi ngửa mặt lên trời cười to dưới ánh mắt ngơ ngác của tiểu thái giám.

Tiểu thái giám kinh hãi thất sắc: “Thái y, ngài không sao chứ.”

“Không sao.”

Hứa Vân Thanh nắm tay tự cổ vũ mình.

Y đã quyết định rồi, y muốn sống, còn phải sống đến tận tập cuối cùng. Cốt truyện ngớ ngẩn không quan trọng, truyện cẩu huyết hạng nặng không quan trọng, y muốn dốc toàn tâm toàn ý, rèn giũa mình thành một danh y ưu tú.

___

Đêm đen, gió lớn, đêm thích hợp để giết người.

Vạn vật tĩnh lặng, phần lớn các điện trong cung đều đã sớm tắt nến, chỉ có Thái Y Viện vẫn còn thắp sáng, ánh nến ấm áp xua tan đi không khí lạnh lẽo của đêm khuya.

Tiểu thái y hôm nay cũng học theo người xưa gom đom đóm soi tuyết, chong đèn đọc sách thâu đêm.

Thực ra, Hứa Vân Thanh đang với vẻ mặt nghiêm trọng, đối mặt với đống kinh thư cao như núi trước mặt mà ngẩn người.

Nào là 《 Bản Thảo Cương Mục 》, 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, 《 Thần Nông Bản Thảo Kinh 》, 《 Thương Hàn Tạp Bệnh Luận 》… Thực lực hùng hậu được tích lũy từ năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa không thể xem thường. Hứa Vân Thanh nhìn những cuốn sách trước mặt, cuốn nào cũng to hơn cả mặt mình, hít một hơi lạnh rồi mở trang sách ra.

“… Nãng tiên thô bôn tiêu thuế…”

(Những chữ cổ khó đọc) 

Hứa Vân Thanh lại lật một trang.

“… Lê yêm phốc khối niết liệu đường hâm thử…”

(Những chữ cổ khó đọc)

Hứa Vân Thanh gấp sách lại, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt cứ tối sầm lại.

Đau khổ quá, đừng bắt một tên Tây y phải học Đông y kiểu này chứ!

Quả thực như quay lại tuần cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, Hứa Vân Thanh cắn đầu bút, khó khăn ghi chép trên giấy Tuyên Thành, chỉ hận không thể nhét hết toàn bộ kiến thức vào đầu mình.

Lúc y đang toàn tâm toàn ý, Hứa Vân Thanh lại nghe thấy trong căn phòng vốn tĩnh lặng, dường như có tiếng sột soạt vang lên.

Y đột ngột ngẩng đầu, không phát hiện điều gì khác thường.

Phù, tự mình dọa mình.

Hứa Vân Thanh nhẹ nhàng thở phào.

Y cúi đầu, đang định cầm lấy cây bút lông đặt bên cạnh. Lại đột nhiên cảm thấy một vật lạnh lẽo, cứng rắn, sắc nhọn đang dí vào sau eo mình.

Là dao.

Kẻ này không biết đã lẻn vào Thái Y Viện từ lúc nào, còn định bắt cóc mình.

Ánh bạc sắc lẻm nơi khóe mắt làm Hứa Vân Thanh cứng đờ cả người, y nghe thấy giọng mình cũng run rẩy: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp mà rõ ràng truyền đến.

“Đóng cửa lại, không được lên tiếng.” Hơi thở của nam nhân phả vào vành tai y, giọng nói trầm thấp lạnh như băng giá: “Đừng nói thừa một câu nào, ta sẽ cho ngươi sống.”

Giá nến bị động tác của y làm rơi xuống đất, tắt ngóm. Sách vở rơi vãi tứ tung, ánh trăng từ khung cửa sổ rộng mở chiếu vào, giúp Hứa Vân Thanh thấy rõ dung mạo của nam nhân kia.

Dưới bóng đêm, tóc mai nam nhân hơi rối, áo đen gần như hòa lẫn vào bóng tối. Rõ ràng sở hữu một dung mạo tuyệt mỹ, nhưng phần mắt của nam tử lại bị một dải băng gạc che đi, khiến người ta không thấy được đôi mắt hắn.

Hứa Vân Thanh hít một hơi sâu —— đúng là một gương mặt đẹp trai ngời ngời.

Khoan, không đúng.

Hứa Vân Thanh bừng tỉnh.

Cứu giá!

Có người hành thích thái y! A a a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play