“Đừng nói thừa một câu nào, ta sẽ cho ngươi sống.”
Bị dao nhọn kề vào eo uy hiếp, Hứa Vân Thanh run rẩy, làm theo chỉ thị của nam nhân cài chặt cửa, rồi lại bị hắn ta ép sát vào cánh cửa.
Thân hình nam nhân và Hứa Vân Thanh áp chặt vào nhau. Vì khoảng cách quá gần, Hứa Vân Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào tai mình, mùi máu tanh nồng đậm xen lẫn hương phong lan thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi y.
Hứa Vân Thanh nhíu mày, lúc này mới phát hiện vai của nam nhân bị một mũi tên xuyên thủng, vết thương trông rất dữ tợn, máu vẫn đang rỉ ra.
Bị thương nặng như vậy mà nam nhân không hề rên một tiếng. Dưới lớp lụa sa mỏng màu đen che mắt, có thể thấy hàng mi dài và đôi mắt đang nhắm chặt của hắn.
Là người mù sao?
Vào giờ này mà xuất hiện trong hoàng cung với bộ dạng này, không phải thích khách thì cũng là phản tặc.
Còn về việc một thích khách mù làm thế nào mà trong tình trạng trọng thương lại có thể tránh được tai mắt của cấm quân để chạy đến cái sân tương đối hẻo lánh này của y ——
Thôi kệ, đối với một cuốn truyện cẩu huyết hạng nặng thì không cần quá để ý logic.
Hứa Vân Thanh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa vọng lại, cùng với tiếng lách cách do áo giáp va chạm. Đội cấm quân đóng tại hoàng cung khí thế hùng hậu, uy nghiêm hiển hách, cách rất xa cũng có thể nhận ra.
Nam nhân đã ngẩng đầu lên từ trước khi Hứa Vân Thanh phát hiện ra cấm quân, cảnh giác nhìn về phía cửa. Hứa Vân Thanh ngẩng đầu là có thể thoáng thấy đường quai hàm đẹp đẽ hoàn mỹ của nam nhân, cùng với xương quai xanh trắng nõn nhô lên dưới cổ, có một nốt ruồi son rõ ràng điểm xuyết trên đó.
Dù cho lấy con mắt của một thẳng nam hai mươi năm độc thân như Hứa Vân Thanh mà xét, cũng không tìm ra được nửa phần khuyết điểm ——
Người này có một vẻ ngoài thật ưa nhìn.
Nam nhân ước chừng cao hơn Hứa Vân Thanh một cái đầu, cánh tay hắn rộng, bàn tay cũng lớn hơn y rất nhiều, bàn tay đang véo eo y gần như ôm trọn nửa vòng eo của Hứa Vân Thanh.
Khoảng cách giữa họ quá gần gũi. Lo lắng bị phát hiện ra manh mối từ nhịp tim đập nhanh, Hứa Vân Thanh không tự nhiên lùi lại phía sau, nhưng lại bị nam nhân một lần nữa giữ chặt giữa hai cánh tay: “Ngoan ngoãn một chút.”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, cũng rất dễ nghe.
Hứa Vân Thanh không dám động đậy.
Tiếng bước chân ngày một gần, cuối cùng dừng lại ngoài cửa. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của thị vệ: “Mở cửa, cấm quân tuần tra.”
Lưỡi dao kề bên hông lại ấn sâu thêm vài phần. Hứa Vân Thanh hiểu ý, cố ý đè giọng khàn khàn: “Ta đã ngủ rồi.”
Tiếng đập cửa "bang bang" trở nên càng thêm kịch liệt, ra chiều muốn phá cửa xông vào: “Cấm quân tuần tra, làm gì có chuyện đóng cửa không mở, có phải có gì mờ ám không?”
Cửa phòng Thái Y Viện chỉ là một lớp ván mỏng, có thể bị họ phá tung bất cứ lúc nào. Nam nhân cũng ý thức được điều này, thân thể căng cứng, như một thanh kiếm báu chực chờ tuốt vỏ.
Thật là một kiểu tình huống cũ rích, Hứa Vân Thanh ý thức được một vấn đề.
Hiện đang là mùa hè, quần áo hai người đều rất mỏng manh, chút áo ngoài ngăn cách gần như không tồn tại. Hứa Vân Thanh và thân thể hắn áp sát vào nhau thực sự quá gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người hắn, gương mặt y cũng bị ép sát vào cơ ngực căng cứng vì quá căng thẳng của nam nhân.
Thật sự là, có chút quá mức thân mật.
May mà cả hai đều là nam tử, bằng không tư thế này cũng quá tệ rồi.
Hứa Vân Thanh thầm nghĩ.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng "bang", ngay sau đó là tiếng của tên thị vệ vừa đòi phá cửa vang lên: “Ối! Đội trưởng, ngài đánh tôi làm gì?”
Một giọng nói thô kệch khác cũng vang lên, hẳn là thống lĩnh của đội cấm quân này: “Ngươi không biết đây là chỗ ở của ai à?”
“Đây là Thái Y Viện mà? Bên trong đương nhiên là thái y.”
“Biết là đại phu mà ngươi còn gõ!” Thống lĩnh lớn tiếng mắng, “Người ta lại không phải sắt đá, ai cũng có lúc ốm đau bệnh tật, đắc tội với đại phu thì có kết cục tốt đẹp gì?”
Hứa Vân Thanh vô cùng đồng tình, điên cuồng réo tên lão hoàng đế và gã nam nhân trước mặt trong đầu.
Nhưng hành động của Hứa Vân Thanh dường như bị nam nhân hiểu lầm thành tín hiệu cầu cứu. Nam nhân vươn tay, dưới ánh mắt kinh hoàng của Hứa Vân Thanh, dùng cả bàn tay che kín môi y, hoàn toàn chặn đứng khả năng y kêu cứu ra bên ngoài.
Rầm, thân thể nặng nề đập vào ván cửa. Bàn tay nam nhân quá lớn, khi che miệng đồng thời cũng bịt luôn cả chóp mũi, không gian bị xâm chiếm, đè ép, động tác bị khống chế hoàn toàn, đến bây giờ ngay cả hô hấp cũng rơi vào sự kiểm soát của nam nhân.
Hứa Vân Thanh chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt tối sầm, rất khó khăn mới có thể len lỏi qua kẽ tay hắn hít được chút không khí mang theo hơi thở nồng đậm của nam nhân.
Không được, thế này không ổn.
Bắp đùi trong bị chân nam nhân thúc lên, chỉ có thể nhón mũi chân mới miễn cưỡng đứng vững. Ngực nam nhân áp sát vào ngực y, ngay cả phần giữa háng cũng cọ xát vào nhau.
Tư thế quá tệ rồi. Càng tệ hơn là, dao găm của nam nhân vẫn đang kề bên hông y. Bản năng cơ thể gào thét nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm lại hòa lẫn với nhịp tim đập nhanh như trống dồn, dưới sự sợ hãi tột độ, đại não trì độn không phân biệt rõ, ngược lại sinh ra những cảm xúc khác.
Hứa Vân Thanh rõ ràng cảm nhận được một loại bản năng nào đó trong cơ thể mình đang thức tỉnh.
Chết, chết tiệt.
Khoảng thời gian này y đều chăm chỉ học bài, không có thời gian giải quyết nhu cầu, tích tụ quá nhiều cho nên…
Mặt Hứa Vân Thanh đỏ bừng. Y càng dùng sức chống đẩy, nhưng sức lực của nam nhân rất lớn. Tiểu thái y tay chân yếu ớt, thân hình nhỏ bé chưa từng trải việc nặng ở trước mặt nam nhân căn bản không đáng kể, chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.
Trước cửa lại có một trận động tĩnh sột soạt, người gác cửa hẳn đã thay đổi.
Người mới đổi nói chuyện rất khách sáo: “Đại nhân, quấy rầy rồi, xin hỏi ngài có thấy kẻ nào khả nghi không?”
Hứa Vân Thanh căn bản không rảnh để ý bên ngoài, y đang cố hết sức lùi về sau để che giấu, tệ nhất là nam nhân dường như đã nhận ra điều gì đó, hình như hơi nhướng mày.
Hứa Vân Thanh không biết lấy sức từ đâu ra, vậy mà lại thoát khỏi sự kìm kẹp của nam nhân. Đáng tiếc chỉ trong nháy mắt lại bị nam nhân trấn áp, chỉ kịp dùng móng tay cào lên ván cửa tạo ra một tiếng sột soạt rất nhỏ: “Ưm...”
Chết, muốn chết vì xấu hổ.
Cứu, cứu giá ——
Âm thanh nhỏ bé này không ai nghe thấy. Người bên ngoài sau khi không nhận được câu trả lời đã hoàn toàn từ bỏ: “Đại nhân, nếu có phát hiện kẻ gây rối nào, xin hãy liên lạc với chúng tôi ngay.”
Tiếng bước chân xa dần, hẳn là nhóm cấm vệ kia cuối cùng cũng rời đi. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc nam nhân thả lỏng, Hứa Vân Thanh không thể nhịn được nữa đẩy nam nhân đang đè trên người mình ra, tham lam hít thở không khí trong lành.
Y nhìn chằm chằm con dao găm sáng loáng trong tay nam nhân, giọng nói vừa sợ hãi lại mang theo chút bực bội xấu hổ:
“Hộc, hộc hộc… Ngươi mau đi đi, chuyện hôm nay, ta coi như không thấy.”
Hứa Vân Thanh bây giờ trông rất thảm hại, mặt y từ má đến tai đã sớm đỏ bừng, người cũng mềm nhũn muốn xỉu, toàn thân phải dựa vào ván cửa mới miễn cưỡng đứng vững.
Đương nhiên nếu có thể, y càng muốn chui luôn vào khe cửa cho rồi.
Xấu hổ quá đi, hu hu.
Đại não vẫn đang cố tìm cớ để tự an ủi.
Xảy ra chuyện như thế này, chỉ có thể nói rõ là cơ thể y tương đối khỏe mạnh, rất bình thường, rất bình thường.
Bình thường chỗ nào chứ!
Tiểu thái y có cơ thể khỏe mạnh đang chột dạ đánh giá mặt nam nhân, cố gắng phân tích từ biểu cảm của hắn.
Phát hiện rồi sao? Hay là chưa phát hiện?
Bất kể là phát hiện hay chưa, thật sự cầu xin ngươi, mau đi đi.
Hứa Vân Thanh từ đầu đến chân đều đỏ bừng. Người bình thường nhìn thấy cảnh này hẳn là biết ý mà tránh đi, nhưng nam nhân lại không rời đi, ngược lại còn tiến lại gần hơn: “Đại phu?”
Thiếu chút nữa thì quên, đây là một người mù, hắn không nhìn thấy.
Hứa Vân Thanh lặng lẽ nghiến răng, sinh động diễn giải cái gì gọi là bị dồn đến đường cùng hóa thẹn quá thành giận: “Nô tài chỉ là tiểu đồng trực nhật hôm nay, không phải quan viên Thái Y Viện…!”
Tiếng cuối chuyển thành tiếng kêu kinh hãi, bởi vì Hứa Vân Thanh cảm nhận được nam nhân cúi người sát lại gần cổ mình, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai y, kích thích từng cơn ngứa ngáy run rẩy.
“Ngươi, ngươi lại muốn làm gì?”
Vai trĩu xuống, Hứa Vân Thanh bị sức nặng đột ngột tăng thêm ép tới trước mắt tối sầm, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra nam nhân đã ngất đi.
Hứa Vân Thanh cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào một mảng dính nhớp, là máu của nam nhân. Mũi tên kia vẫn còn cắm trên vai hắn, máu tươi gần như thấm ướt nửa người hắn.
Bị thương nặng như vậy, đến bây giờ mới ngất đi, cũng coi như là thiên phú dị bẩm.
Còn về Hứa Vân Thanh ——
Hứa Vân Thanh cúi đầu nhìn bản thân đang bị dọa đến mức ủ rũ, rồi lại nhìn nam tử bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
Cứu mạng, y thật sự rất muốn báo cảnh sát.
Rất đáng tiếc, cảnh sát thế kỷ 21 không thể cứu được một thị dân nhỏ bé đáng thương xuyên vào tiểu thuyết.
Hứa Vân Thanh đặt nam nhân không rõ sống chết xuống đất, ôm đầu lẩm bẩm: “Đừng xen vào chuyện người khác, đừng xen vào chuyện người khác.”
Sự việc đã đến nước này, y đã hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Y tất nhiên có thể cứu người, nhưng kẻ này đã chọc phải cấm quân, cứu hắn không chừng sẽ liên lụy đến cả y. Hứa Vân Thanh còn muốn sống, cũng không muốn sớm “hết vai” như vậy.
Chỉ là muốn luyện tập mà thôi, sau này vẫn còn cơ hội. Ít nhất thì câu chuyện tình yêu đẫm máu moi tim móc thận giữa lão hoàng đế và tướng quân trong thời gian ngắn sẽ không kết thúc, y có rất nhiều đất dụng võ.
Phải làm sao đây?
Mạo hiểm không đáng, ngoài cửa chính là cấm quân, chỉ cần y ra khỏi cửa là có thể nhận được sự giúp đỡ. Nếu không muốn rước phiền phức, hoàn toàn có thể ném thẳng hắn ra ngoài, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Bất kể chọn cách nào cũng có thể bảo toàn được bản thân.
Máu đen trào ra từ khóe môi nam nhân, Hứa Vân Thanh phát hiện mũi tên kia vậy mà còn tẩm độc.
Tiếng sấm ầm ầm đột nhiên vang lên, ngoài phòng mưa như trút nước. Tia chớp chiếu sáng tấm biển hiệu treo trước cửa Thái Y Viện.
【Hành y tế thế, y giả nhân tâm.】
Hứa Vân Thanh nhìn nam nhân, rồi lại nhìn mặt đất lầy lội đầy mưa bên ngoài, sau một hồi cân nhắc cuối cùng vẫn nặng nề thở dài.
Thôi kệ, ai bảo y là thái y duy nhất trong cung này cơ chứ.
Ào ào ——
Mưa như trút nước.
“Đây là lần đầu tiên ta làm phẫu thuật, ngươi là bệnh nhân đầu tiên của ta.”
“Bất kể thế nào.” Hứa Vân Thanh ngậm dao phẫu thuật, tia chớp chiếu rọi ánh mắt sắc bén của y, “Không, được, phép, chết, dưới, tay, ta.”
___
Có lẽ vì mưa cả đêm, hôm sau thời tiết quang đãng, trời xanh không một gợn mây.
Tiểu thái giám đến nhận việc nhìn Hứa Vân Thanh từ trên xuống dưới, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Thái y, ngài có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”
Hứa Vân Thanh dời mắt đi: “Không, không có.”
Tiểu thái giám rõ ràng không tin, nhưng không may là không có bằng chứng, đành phải bỏ qua, chuyển sang chủ đề khác: “Gần đây Nội Vụ Phủ dùng dược liệu cầm máu đúng là hơi nhiều, thái y có ý kiến gì không?”
“Vậy, vậy sao?”
“Đúng vậy. Thái y ngài không biết, mấy ngày gần đây mấy vị công công phụ trách thu mua chạy đôn chạy đáo, đồ tiến cống thì không nói làm gì, chợ búa ngoài phố cũng sắp mua cạn rồi, bây giờ cả ngày mặt mày ủ ê, ngày nào cũng khóc lóc thảm thiết, trông đáng thương lắm.”
Hứa Vân Thanh cúi đầu, vừa chột dạ lại vừa áy náy: “Xin, xin lỗi, thật ra ta…”
“Chuyện này sao có thể trách ngài được chứ?” Tiểu thái giám kinh ngạc nói, “Trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng, chủ tử muốn làm gì, vị nương nương ở cung An Khánh kia yêu cầu, đám nô tài chúng ta làm sao mà cản được.”
Được tiểu thái giám nhắc nhở, Hứa Vân Thanh lúc này mới nhớ ra mình còn một bệnh nhân.
Tên vai chính thụ xui xẻo kia hiện vẫn đang đi theo tình tiết chính, suốt ngày bị lão hoàng đế đủ kiểu hành hạ, đám thuốc cầm máu giữ mạng trong cung, phần lớn đều dùng cho hắn.
Tiểu thái giám cảm thán: “Bệ hạ cố chấp như vậy, Nương nương cũng không phải người chịu thua, không biết ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây!”
Hứa Vân Thanh thầm nhẩm tính trong lòng, hiện tại nhiều lắm mới qua phần mở đầu, trong tình tiết chính, công thụ chính hóa giải hiểu lầm, thổ lộ tình cảm với nhau, hình như là ở… chương 3451, hay là chương 3471 nhỉ?
Không nhớ rõ nữa.
Lặng lẽ thắp một nén nhang cho đám thái giám đang than thở này. Hứa Vân Thanh thu dọn hòm thuốc, lại bắt đầu cuộc đời thái y bận rộn trong cung của mình.
Một ngày của thái y ——
Bắt đầu từ bữa ăn.
Các đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng rất quý Hứa Vân Thanh, ngày nào cũng sớm nổi lửa nấu riêng cho tiểu thái y này, ngay cả tiểu thái giám đi theo Hứa Vân Thanh cũng được thơm lây. Hôm nay là bánh nướng nóng hổi vừa ra lò.
Hứa Vân Thanh đưa chiếc gối thuốc đã khâu xong cho vị đầu bếp nữ quá mức nhiệt tình, còn mình thì vui vẻ ôm bánh nướng, ung dung ngồi trên bậc thềm.
Bánh nướng mới ra lò có viền vàng ruộm hấp dẫn, bên trên điểm xuyết những hạt vừng đen nhánh, cắn một miếng là cảm nhận được vị giòn tan bên ngoài, mềm xốp bên trong, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Hứa Vân Thanh bị mùi thơm làm cho mê mẩn, ôm bánh nướng gặm lấy gặm để.
“Nghe nói gì chưa? Đêm qua có thích khách đột nhập vào tẩm điện của Hoàng hậu nương nương, cấm quân tìm hồi lâu mà không thu hoạch được gì.” Ngoài bậc thềm, các cung nữ đang quét dọn nói chuyện phiếm.
“Theo ta thấy, kẻ đột nhập hôm qua có khả năng không phải thích khách. Đám cấm quân kia tài giỏi thế nào, dù có giấu dưới đất cũng moi ra được, nếu đó thật sự là do người làm, sao lại không tìm thấy chút dấu vết nào? Huống chi cung nữ canh gác hôm qua nhìn thấy, trước đại điện đó rơi đầy cánh hoa mẫu đơn đỏ thẫm, đó là thứ chỉ có ở cung Trường Xuân.”
“Cung Trường Xuân từ sau khi Hiền phi nương nương qua đời đã trở thành hoang phế, nhưng cỏ cây ở đó lại mọc tốt một cách kỳ lạ, mọi người đều đoán là Hiền phi nương nương chết oan, cho nên ông trời mới bày ra cảnh tượng yêu dị như vậy.”
“Im miệng! Chuyện như vậy cũng dám nói ra ngoài, không muốn sống nữa à! Huống chi cái chết của Hiền phi nương nương thì liên quan gì đến Hoàng hậu nương nương, lỡ như có kẻ nào to gan lớn mật, chứa chấp phản tặc thì sao.”
Cơm, cơm không còn ngon nữa.
Hứa Vân Thanh bị bánh nghẹn lại, vội vàng uống nước ừng ực.
Tiểu thái giám không phát hiện ra sự thất thố của Hứa Vân Thanh, hắn lườm đám cung nữ lắm miệng kia một cái, cảm thán nói: “Đúng vậy, đêm qua Nương nương bị kẻ gian làm cho sợ hãi đến mức tái phát bệnh cũ, ốm liệt giường, hôm nay cũng không thể triệu kiến các vị nương nương.”
Hứa Vân Thanh vội vàng lôi cuốn sổ ghi chép khám bệnh tại nhà trong túi ra: “Ta đi ngay!”
“Ấy, đừng vội đi. Bệnh của Hoàng hậu nương nương là do tâm bệnh mà ra, thái y ngài không chuẩn bị gì mà đi, e là sẽ khiến Hoàng hậu nương nương không vui.”
Hứa Vân Thanh: ?
“Hoàng hậu nương nương sở dĩ mắc bệnh như vậy, tuy có nguyên nhân từ thích khách hôm qua, nhưng chủ yếu vẫn là vì vị nương nương ở cung An Khánh kia. Ngài cũng hiểu mà, vị nương nương đó thân là nam tử lại vào cung làm phi, hơn nữa thân phận trước đây đặc thù, lúc mới vào cung gặp không ít trở ngại, quần thần can gián kịch liệt, Bệ hạ lại một mực làm theo ý mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài e là tổn hại đến thể diện hoàng thất, Hoàng hậu nương nương lúc nào cũng lo lắng, lúc này mới tái phát bệnh cũ.”
“Mấu chốt là ở đây, Hoàng hậu nương nương hiện đang ốm liệt giường, bệnh này e là phải nghe được tin tức tốt gì đó mới có thể chữa khỏi.”
Tiểu thái giám cảm thán: “Thái y, thái y! Ngài thấy thế nào?”
Hứa Vân Thanh xắn tay áo, hứng thú bừng bừng: “… Ta chưa từng nghe nói trên đời này lại có chứng bệnh như vậy, phải đi xem ngay mới được.”
Tiểu thái giám mạnh mẽ quay đầu nhìn y.
Đôi mắt tròn xoe xinh đẹp của Hứa Vân Thanh mở to, trong veo như mặt hồ, giờ phút này, bên trong đang tràn ngập khát khao thuần túy đối với tri thức.
Nói tóm lại, vô cùng thanh thuần.
Tiểu thái giám dừng lại một giây, nhanh chóng đổi giọng: “Hoàng hậu nương nương là muốn ngài thuyết phục vị nương nương kia.”
“Thuyết phục thế nào?”
Tiểu thái giám từ trong lòng móc ra một gói thuốc bột được gói kỹ, đặt vào tay Hứa Vân Thanh, nói ngắn gọn súc tích: “Hạ cho hắn.”
Thuyết phục bằng vũ lực.