Trên màn hình tivi đang chiếu bản tin giải trí tám chuyện nóng bỏng:
“Tin nóng theo phóng viên tại hiện trường, vào tối ngày thứ bảy tuần trước, phú thương họ Lý cùng nhóm bạn thân rủ rê kỹ nữ ở phòng suite của quán bar XX, bị người dân gọi đường dây nóng tố cáo, công an địa phương ập vào bắt nguyên bầy một lưới. Trong số các cô gái phục vụ có một người lờ mờ giống nữ diễn viên tuyến ba của công ty Thiên Thịnh Giải Trí, tên Lý gì đó…”

Màn hình tivi liên tục hiện các bức ảnh được che mờ bằng mosaic: từ cảnh tụ tập ăn chơi dâm loạn, tới khi bị công an áp giải, không ai dám ngẩng mặt lên nhìn máy quay, gương mặt ai nấy vừa hoảng loạn vừa thất thần; kế đến là cảnh từng người một bị trùm túi đen, đeo còng tay, lũ lượt bị áp lên xe cảnh sát...

“Bản tin tám chuyện hôm nay đến đây là hết! Các bác, các anh chị em còn muốn hóng chuyện sao kê, tin đồn showbiz nào khác thì nhớ lên web của chương trình, để lại bình luận ở hậu trường nha!”

Tiếng “tạch” vang lên khi ai đó bấm nút điều khiển, màn hình siêu to treo trên tường lập tức tối đen. Ánh sáng duy nhất còn lại là một vệt sáng mỏng chính giữa, rồi biến mất. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Phó tổng giám đốc chi nhánh công ty quản lý Thiên Thịnh Giải Trí tại Ma Đô – Ân Văn Hiên – đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa màu cà phê. Anh đặt điều khiển lên bàn trà đá cẩm thạch trước mặt, tiện tay nhấc ly sứ trắng lên, nhấp một ngụm cà phê nóng.

Bên ngoài gió bấc thổi phần phật, bầu trời xám xịt âm u, trông như sắp có tuyết rơi. Dù trong phòng hệ thống sưởi ấm đang bật căng đét, nhưng Hứa Tinh Kiều vẫn cảm thấy rét buốt thấu xương. Cảm giác như có hàn khí len lỏi quanh người, khiến anh lạnh tới tận tim gan.

Anh không ngờ, mình lại phải nếm trải chuyện này… lần nữa.

Cô gái “Lý gì đó” kia – Lý Tuệ Tử – chính là nghệ sĩ trực thuộc anh quản lý, thuộc tuyến ba, thuộc hàng “gà cưng”. Lúc mới ký hợp đồng, anh thấy cô có nước da trắng, mặt mũi xinh xắn, diễn xuất cũng có tí năng khiếu. Ngày thường trước mặt anh thì ngoan ngoãn nghe lời, mới tốt nghiệp đại học, nhìn vào tưởng kiểu con gái “con nhà lành”. Ai ngờ, nhìn mặt mà bắt hình dong là sai đấy quý dị.

Hứa Tinh Kiều sau khi đưa cô vào đoàn phim thì tạm yên tâm, tranh thủ dắt thêm một nghệ sĩ nam – Tiêu Hân Duyệt – đi chạy vài buổi thương diễn ở ba thành phố khác nhau, mất đúng ba ngày.

Ngày đầu tiên anh rời đi, Weibo đã có tin đồn nhấp nháy.
Ngày thứ hai, đài truyền hình lên tin nóng, úp mở nhưng rõ mười mươi.
Ngày thứ ba, vừa đáp máy bay về là phòng truyền thông của công ty đã nhảy vào cứu hoả, xử lý khủng hoảng hình ảnh, đồng thời “phủi bụi” mối liên hệ với Lý Tuệ Tử. Trong quá trình đó, cô ta bị chửi sấp mặt, mắng luôn đến 18 đời tổ tông; kèm theo bị réo tên Hứa Tinh Kiều – người đại diện vô phước.

Văn phòng phó tổng lặng như tờ.
Hứa Tinh Kiều biết kết cục của vụ này rồi.
Kiếp trước anh từng trải qua y như vậy – từng chữ, từng cảnh, từng cú đau.

Ân Văn Hiên đặt ly lên bàn, ánh mắt nhìn Hứa Tinh Kiều vẫn nhẹ nhàng như gió xuân:
“Tinh Kiều à, cậu là một người đại diện rất có tiềm năng. Tôi đánh giá cậu rất cao. Trẻ, có ý tưởng, làm việc khéo léo… nói chung là hạt giống tốt. Nhưng cậu biết đó, có tiềm năng thôi chưa đủ, phải biến tiềm năng thành năng lực mới sống sót được.”

“Chuyện lần này ầm ĩ quá. Ảnh hưởng đến hình ảnh công ty. Tôi quý cậu, nhưng tôi cũng phải nhìn từ góc độ công ty. Phải có hướng xử lý. Hy vọng cậu hiểu cho.”

Hứa Tinh Kiều ngoài mặt thì ngoan ngoãn lễ phép, vẻ mặt vẫn còn hơi bàng hoàng, nhưng trong lòng thì đúng kiểu “Ơn giời, đoạn này tôi đã thuộc!”. Lời thoại này anh nghe quá quen rồi.

Năm anh 23 tuổi – lần đầu tiên va vào cú sốc lớn. Trên con đường sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, bỗng một pha “quay xe” gắt như drift ở khúc cua tử thần. Nghệ sĩ dưới trướng đồng loạt bùng hợp đồng. Không ai muốn ký với anh. Sáu tháng liền không có thu nhập. Tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống, đủ thứ đổ lên đầu. Ngộp tới mức thở không ra hơi.

Hứa Tinh Kiều lặng lẽ nuốt lại dòng hồi tưởng, cúi đầu nói:
“Thưa Ân tổng, tôi xin nhận lỗi. Là do tôi nhìn người không chuẩn, quản lý yếu kém, để nghệ sĩ gây chuyện, làm ảnh hưởng tới công ty. Xin lỗi vì đã phụ sự kỳ vọng của ngài.”

Ân Văn Hiên đan mười ngón tay lại, ánh mắt vẫn ôn hoà, như thể sinh ra đã là người mềm mỏng, điềm đạm, nói tiếp:
“Không cần tự trách quá. Quan trọng là rút kinh nghiệm. Lý Tuệ Tử làm rùm beng thế này, bên ngoài xôn xao, đồn đoán đủ kiểu. Người ta nghi công ty mình dung túng, thậm chí còn dính vào mấy chuyện ‘giao dịch thân xác’. Cậu hiểu mức độ nghiêm trọng rồi chứ?”

Hứa Tinh Kiều chỉ còn cách cúi đầu nhận lỗi tiếp, “Tôi nhận trách nhiệm. Tôi sẽ phối hợp hết sức để lấy lại hình ảnh cho công ty.”

Anh đang cố gắng cứu vãn. Bởi nếu bị đuổi việc giống kiếp trước thì coi như xong. Nghệ sĩ có scandal còn có thể quay lại, chứ người đại diện mà dính phốt thì giới giải trí coi như nói lời tạm biệt. Lời lẽ mềm mỏng của Ân Văn Hiên chẳng khác gì “mời anh tự giác rời đi”. Nhưng rời đi rồi thì sống bằng gì? Ăn gì? Ở đâu?

Ân Văn Hiên nghe xong thì trong mắt thoáng chút tối tăm. Có lẽ vì Hứa Tinh Kiều “không biết điều” nên anh ta bắt đầu lạnh mặt.

“Phòng xã giao đã xử lý hết sức rồi, nhưng lời đồn như nước lũ vỡ bờ. Để giữ hình ảnh công ty, Cậu tạm nghỉ phép đi. Mấy nghệ sĩ đang quản lý cũng bàn giao lại. Chờ mọi chuyện lắng xuống, lúc đó tính tiếp.”

Anh ta đứng lên, bước tới vỗ nhẹ vai Hứa Tinh Kiều:
“Làm người đại diện, nỗ lực là cần, nhưng chưa đủ. Mỗi ngày đều có drama nổ như bom. Cậu cần bình tĩnh lại, học cách đối phó lâu dài. Biết chưa?”
Nghe thì tình cảm lắm, như kiểu sếp đặt nhiều kỳ vọng lắm, nhưng Hứa Tinh Kiều thừa biết đây chỉ là “gậy ngọt” – vừa vả vừa dỗ.

Nghỉ phép? Nghỉ đến bao giờ? Đợi tới khi tự động nộp đơn từ chức ấy mà.

Hứa Tinh Kiều cúi đầu nghe theo:
“Tôi sẽ trau dồi thêm kỹ năng, học cách quản lý nghệ sĩ tốt hơn. Xin ngài cho Tôi thêm một cơ hội để tiếp tục cống hiến.”

Anh không thể rời Thiên Thịnh. Mất bao nhiêu công sức, bào sức trâu bò mới chui được vào đây, giành giật từng phân tài nguyên. Nghệ sĩ dưới tay anh cũng là tự tay bồi dưỡng. Giờ buông ra thì trắng tay.

Ân Văn Hiên cười nhạt:
“Cứ nghỉ ngơi một thời gian đi. Sau này sẽ còn nhiều cơ hội để làm việc.”

Lúc đó, cửa phòng vang lên hai tiếng “cộc cộc”.

Ân Văn Hiên nói: “Mời vào.”

Trợ lý La Phân ôm một xấp tài liệu bước tới, đứng ngay cửa thông báo:
“Ân tổng, 10 giờ có cuộc họp với tổng Lâm. Các giám đốc bộ phận đã có mặt. Tổng Lâm nhờ tôi hỏi ngài bao giờ qua.”

Ân Văn Hiên gật đầu:
“Cậu nói với tổng Lâm là tôi qua ngay.”

La Phân: “Vâng.” Rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ân Văn Hiên liếc nhìn Hứa Tinh Kiều, “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Hứa Tinh Kiều cúi đầu đáp lời, bước ra mở cửa cho Ân Văn Hiên. Sếp rảo bước đi thẳng về phía phòng họp. Anh nhẹ nhàng khép cửa lại, lòng buồn như chén chè đậu vỡ.

Kiếp trước anh vì cảm giác tội lỗi mà tự động xin nghỉ. Ân Văn Hiên ngoài mặt giữ lại vài câu, rồi biến mất không một lời sau đó. Đời này dù kết quả hơi khác, nhưng bản chất thì y chang: tài nguyên trên tay bị tước sạch, trở lại con số 0 tròn trĩnh.

“Trọng sinh gì không trọng sinh, lại chọn đúng cái ngày ‘trời đánh’ này…” – Hứa Tinh Kiều gầm nhẹ trong lòng, rồi quay người đi về phía thang máy, lên sân thượng.

Trên sân thượng, gió thổi ào ào như thể muốn cuốn người ta đi. Lạnh tới mức buốt tận xương sống. Hứa Tinh Kiều lôi điếu thuốc ra, dựa vào tường xi măng, bật lửa rít một hơi dài.

Đêm qua anh lại uống nhiều. Không uống không ngủ được. Từ sau khi Lâm Nhất Bắc ra đi, anh như người sống sót giữa biển lửa. Đêm nào cũng mơ thấy cảnh hỗn loạn, lửa cháy bốn bề. Trong mơ, anh cố che chắn cho Lâm Nhất Bắc khỏi bị thương, còn bản thân thì bị mảnh sắt chém đứt chân. Khi đội cứu viện tới nơi, Lâm Nhất Bắc khóc lóc van nài:

“Làm ơn cứu anh ấy trước! Cứu Hứa Tinh Kiều trước!”

Anh nắm chặt tay Lâm Nhất Bắc không dám buông.
Sợ buông rồi là mãi mãi không còn gặp lại.

Cuối cùng anh bị kéo đi trước, đặt lên cáng. Sau đó là một tiếng nổ lớn…

Sau cơn say, anh tỉnh dậy, mặt trời vừa lên. Nhưng căn phòng anh mở mắt ra lại là căn trọ nhỏ từ nhiều năm trước – thời điểm mới chân ướt chân ráo vào nghề.

Anh soi gương – và thấy mình… 23 tuổi.

Hứa Tinh Kiều đứng trước gương, khóc cũng không xong, cười cũng không nổi, như người mất trí. Khi lấy lại tinh thần, việc đầu tiên anh làm là móc điện thoại, định gọi ngay cho Lâm Nhất Bắc.

Nhưng mới bấm được nửa số, anh sực nhớ – giờ này Lâm Nhất Bắc còn chưa biết anh là ai…

Trong lòng anh nghĩ loạn xà ngầu, chuyện gì cũng rối như tơ vò, bản thân lại chẳng biết mình thật sự muốn làm gì. Cuối cùng đành ngậm ngùi "đi tới đâu tính tới đó", trước mắt cứ lết thân tới công ty đã rồi tính tiếp. Ai ngờ vừa mới ló mặt tới chưa được bao lâu, đã bị gọi lên văn phòng của Phó Tổng Ân Văn Hiên. Chưa ngồi ấm chỗ mười lăm phút, Hứa Tinh Kiều anh lại một lần nữa vinh quang trở thành... thanh niên thất nghiệp đang chờ bố trí công việc.

Thật ra, người làm đại diện như hắn, bình thường cũng ôm trong tay năm bảy nghệ sĩ là chuyện thường. Nhưng Hứa Tinh Kiều lại có phong cách riêng: thà ít mà chất còn hơn ôm xô hàng loạt. Trong tay anh chỉ có hai người – Lý Huệ Tử và Tiêu Hân Duyệt. Nhiều người đại diện khác mang cả đoàn, số lượng đông đúc như đi chợ, nhưng lỡ một nghệ sĩ dính phốt, người đại diện bị đuổi việc như chơi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Lý Huệ Tử chỉ là nghệ sĩ hạng ba, xử lý sự cố kiểu này với bộ phận PR cũng chẳng quá nhọc công – nói trắng ra là tự biết cách "tự cứu mình".

Công ty chỉ cần nhanh gọn lẹ phát thông cáo, nói rõ nghệ sĩ hành động cá nhân, thừa nhận quản lý có chút sơ hở, phủi sạch trách nhiệm là xong. Vậy là êm. Hình tượng cũng không ảnh hưởng gì to tát, vì nói cho cùng, giới giải trí ấy mà… bạo hồng, drama các kiểu thiếu gì?

Còn nhớ lúc 23 tuổi, Hứa Tinh Kiều từng một lần vì chuyện này mà sợ tới tái mặt, ngồi trước mặt Ân Văn Hiên cứ tưởng mình lên đoạn đầu đài. Ai dè Ân Văn Hiên chẳng những không mắng, còn dịu dàng an ủi, cổ vũ các kiểu, khiến anh suýt khóc: “Anh ơi, anh là thiên thần à?!”

Nhưng đời mà… làm gì có nhiều thiên thần như vậy?

Kiếp trước Hứa Tinh Kiều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Kiếp này nghĩ kỹ lại, chẳng qua là Tiêu Hân Duyệt nổi quá nhanh, khiến người ta đỏ mắt mà thôi. Trong công ty, tài nguyên kiểu như phim ảnh, show diễn, quảng cáo, bìa tạp chí, gameshow v.v… đều quý như vàng. Với tư bản hay người đại diện, nghệ sĩ chỉ đơn giản là… tài sản biết đi.

Hứa Tinh Kiều vào Thiên Thịnh chưa bao lâu, không ô dù, không chống lưng, chỉ nhờ tài năng, nỗ lực và tí ti vận may, mới đẩy được Tiêu Hân Duyệt lên nổi. Dù sau này có “chóng nở chóng tàn”, ít nhất cũng bước được vào hàng nhị tuyến, tiềm lực đầy mình. Đối với công ty và cả người đại diện như hắn, vậy là quá đủ để hái ra tiền.

Mà anh, Hứa Tinh Kiều thì không có căn cơ, tài nguyên không bị người khác cướp thì là ai cướp?

Không ai chống lưng, bị đâm sau lưng thì là ai chịu?

Còn về cái kẻ “người khác” đó là ai… Hứa Tinh Kiều mím môi suy nghĩ. Có lẽ sau này nhìn xem Tiêu Hân Duyệt theo ai thì sẽ rõ kẻ thù là ai ngay.

Nghĩ tới việc Ân Văn Hiên đích thân ra mặt xử lý vụ việc này, hắn nhịn không được mà nhíu mày. Ân Văn Hiên đẩy anh đi, chuyển giao tài nguyên, rốt cuộc là muốn lấy lòng ai?

Hứa Tinh Kiều hít sâu một hơi, chẳng lẽ đời này cũng phải ôm hận rời khỏi Thiên Thịnh lần nữa sao? Sắc mặt anh trầm xuống, trong lòng dâng lên một bụng ấm ức và không cam lòng.
"Không ai cứu thì tự mình cứu mình thôi! Lên đồ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play