Lại một đêm bình thường, vầng trăng khuyết cong cong treo trên màn trời.
Sau khi tắm xong, Ôn Diệu Nhiên mặc bộ đồ ngủ lông mềm mại bước ra từ phòng tắm, vừa vào phòng ngủ liền thấy Đoạn Tri Ảnh đang uống thuốc.
Người đàn ông quay lưng về phía cửa, một tay cầm lọ thuốc nhỏ dán nhãn “Melatonin”, tay kia đổ mấy viên thuốc trắng ra lòng bàn tay, ngửa đầu uống rồi cúi xuống nuốt.
Ánh trăng chiếu lên làn da anh, khiến nó càng thêm lạnh lẽo.
Ôn Diệu Nhiên chỉ thấy yết hầu anh khó khăn lắm mới trượt xuống một cái.
Vẻ mặt Đoạn Tri Ảnh vẫn như thường, uống thuốc tựa như hít thở, đơn giản vô cùng.
Thấy cảnh này, lòng Ôn Diệu Nhiên lại chùng xuống, nhớ đến lọ “Melatonin” kia, là lúc hai người đi ngang qua tiệm thuốc, Đoạn Tri Ảnh đã cố ý vào mua. Nhân viên cửa hàng nói đây là kẹo dẻo vị trái cây giúp ngủ ngon, thích hợp cho người bị lệch múi giờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT